Ngày thu về,
mong đất trời cứ mãi giữ khí tiết mát mẻ này. Để cha bớt nhọc nhằn trong những
ngày mưu sinh, để màu áo của mẹ thôi bạc màu vì mưa nắng. Để tiếng cười trẻ thơ
xua tan những vất vả của mẹ cha sau một ngày mệt nhoài.
Tháng 8,
tháng đầu tiên của thu – tháng của mùa giao mùa. Mùa với những tia nắng nhẹ
nhàng, len lỏi qua những đám mây trắng nhẹ nhàng thả trôi trong chiều gió. Chút
nắng của hạ gửi lại vào thu, bây giờ đã thôi bỏng rát. Mùa phảng phất chút se lạnh
của đông sắp đến, cơn gió bảng lãng thổi màu kí ức vô tư đùa qua tóc rối, lòng
hoang hoải tìm ngày đã cũ. Mùa với những mảng màu của lá vàng rơi, mùa của cốm
xanh tỏa hương ủ trong những lá sen đồng nội.
Mùa của những
lặng thinh, mùa của trẻ nô nức đến trường bắt đầu cho một năm học mới. Mẹ lại gầy
hanh hao, đôi quang gánh trĩu nặng trên đôi vai tảo tần mưa nắng. Vòng quay chiếc
xích lô lại thêm mải miết trên những phố phường. Mồ hôi cha ướt đầm chiếc áo đã
bạc màu vì sương gió. Khóe mắt mẹ lại thêm vài vết chân chim, đôi tay cha lại
thêm những vết chai sần vì mưu sinh kiếm tiền để dành cho con vào năm học mới.
Có những hôm, cha mẹ về nhà khi phố phường đã chìm vào giấc ngủ, khi chúng con
đã say giấc nồng.
Thế nhưng có
những khi con vô tâm mải chơi đùa với chúng bạn, con đã vô tình quên đi những
phút giây ấy.
Sau này lớn
lên, khi biết yêu một người khác giới, có những lần khóc lóc, dằn vặt bản thân,
cứ nghĩ mình không sống được khi không có người ấy khi chia tay. Lại vô tâm
quên đi những lo lắng, quan tâm mà cha mẹ dành cho ta. Lại thêm một lần bất hiếu
với mẹ cha. Đến khi tĩnh tâm lại, thấy mình thật ngốc nghếch.
Đến khi trưởng
thành, lấy vợ, lấy chồng, sinh con. Lại quay quắt trong vòng đời xuôi ngược lo
cơm áo, gạo, tiền. Cha mẹ đã già, nhìn lại mình vẫn chưa làm được gì để báo hiếu.
Vậy đấy, một
vòng đời tuần hoàn, người ta chỉ hối hận khi mọi việc đã xảy ra. Cứ ở hiện tại
vọng về quá khứ, rồi lại giá như. Mà chẳng biết phải cố gắng sống tốt ngày hôm
nay để mai này không phải lặp lại sai lầm ấy. Nhất là lớp trẻ, ngày nay, đầy đủ
vật chất, nhất là một bộ phận giới trẻ, sống ảo trong thế giới ảo, cứ thỏa sức
mình tạo ra cho mình một vỏ bọc hào nhoáng không có thực. Có thể dễ dàng chấm dứt
cuộc đời khi còn rất trẻ chì vì những chuyện lãng xẹt.
Mà chẳng hề
ngoái nhìn lại thực tế cha mẹ mình đã vất vả như thế nào để con có được cơm no,
áo ấm cho bằng bạn, bằng bè. Chẳng một lần nhìn lại, hạnh phúc đơn giản của mẹ
cha chỉ là nhìn con khôn lớn nên người. Chưa kịp báo hiếu lại làm chồng thêm
cho mẹ cha nỗi đau của người đầu bạc, tiễn kẻ đầu xanh.
Ngày thu về,
mong đất trời cứ mãi giữ khí tiết mát mẻ này. Để cha bớt nhọc nhằn trong những
ngày mưu sinh, để màu áo của mẹ thôi bạc màu vì mưa nắng. Để tiếng cười trẻ thơ
xua tan những vất vả của mẹ cha sau một ngày mệt nhoài.
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét