Cô gái nhỏ nở
nụ cười như nắng, thu cả cảnh vật vào ánh mắt trong veo. Hà Nội thật hiền. Có cần
gì nhiều đâu, một sáng mùa thu dậy sớm, thức dậy một mình, di dạo, ngắm thành
phố thật hiền, chỉ thế thôi là những muộn phiền trôi sạch.
Sáng nay, nắng
thu dịu dàng lay lay rèm cửa, không khí buổi sáng tinh sạch tràn đầy phổi. Cô
gái nhỏ thức dậy, váy trắng áo hoa, một mình dạo phố...
Mùa thu nhẹ
dịu đã về, một thoáng heo may khẽ khàng vương trên tà váy. Những con đường chưa
kịp vội vã người xe, thành phố buổi sáng sao hiền quá đỗi. Những ngôi nhà ven
đường như còn ngái ngủ, chậm rãi mở cửa đón ngày thu. Tiếng kéo cửa xếp làm con
mèo nhỏ giật mình, tiếng chim hót hiếm hoi, một bản tình ca vang lên đâu đó
trong một quán cà phê mở sớm...
Một mẩu bút
chì, một cuốn sổ nhỏ trong tay, cô gái vẽ lại những góc nhỏ mùa thu Hà Nội...
Này đây một gánh hàng hoa, những bông hồng đẫm sương sáng sớm, những đóa hướng
dương vàng rực, một chút sen hồng, sen trắng yêu thương. Cô hàng hoa quẩy gánh
trên vai, bước chân nhịp nhàng như có nhạc... Cây lộc vừng lặng im đầu ngõ, từng
chùm nụ hoa rủ xuống, xanh xanh. Trên đường, một đôi vợ chồng già dắt nhau dạo
bộ, nụ cười móm mém thân thương, những nếp nhăn dường như cũng đẹp.
Cô gái nhỏ
ngẩn ngơ, chẳng biết khi mình già, có ai nắm tay mình như thế...
Giờ mới là đầu
mùa thu, nắng nhẹ, trời trong, những bông hoa sữa còn chưa kịp nở. Thành phố sớm
nay sao thấm đẫm mơ màng. Những tán cây lặng im, bầy chích chòe chuyền cành ríu
rít. Cô gái nhỏ đếm bước chân mình, đếm những viên gạch trên vỉa hè đã cũ. Một
hàng nước ven đường mở sớm, thoang thoảng hương một tách trà thơm... Vài người
chạy bộ ngang qua, tiếng giày nện xuống vỉa hè sống động.
Cô gái nhỏ nở
nụ cười như nắng, thu cả cảnh vật vào ánh mắt trong veo. Hà Nội thật hiền. Có cần
gì nhiều đâu, một sáng mùa thu dậy sớm, thức dậy một mình, di dạo, ngắm thành
phố thật hiền, chỉ thế thôi là những muộn phiền trôi sạch.
Những ngày dịu
dàng như thế, không nhiều...
Ngoan Thanh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét