Cho
em mượn bờ vai anh một chút thôi. Em dựa đủ rồi ngày mai em sẽ trả. Bởi cuộc đời
sao chông chênh nhiều quá. Gắng gượng một mình em sẽ ngã mất thôi.
Năm
nay tôi 22 tuổi, cái tuổi vẫn mộng mơ nhưng đủ hiểu cái xã hội này nó không đơn
giản như tôi vẫn nghĩ. Buồn cô đơn lạc lõng giữa dòng đời, có một số người lựa
chọn hòa mình vào dòng người xô bồ tấp nập ngoài kia, trộn lẫn mình vào giữa bộn
bè của cuộc sống để lãng quên đi; cũng có người lựa chọn việc nghiền ngẫm một
mình ở một góc yên tĩnh nào đó để gặm nhấm nỗi buồn và bình ổn lại chút xáo động
trong tâm hồn đang nổi gió. Đó là lúc tôi thấy thế giới như đang quay lưng với
mình, mong mỏi một bờ vai để gục vào và cảm thấy cô đơn đến chạnh lòng.
Tôi
có một vài người bạn đủ để khi buồn rủ rê túm năm tụm bảy, một vài người quý mến
để thề sống chết có nhau, một số người bảo rằng thương tôi, một list facebook
dày đặc bạn bè, một vài người gọi là bạn thân để kể nhau nghe những câu chuyện
bí mật vậy mà sao tôi cảm thấy cô đơn quá.
Người
yêu ư? Có. Nhưng mà sao nhỉ? Nói đúng hơn là người tôi yêu. Nhiều lúc tôi nghĩ
đó có phải tình yêu hay không? Một thứ tình cảm mong manh đến lạ thường nhưng đủ
để thâm tâm tôi tan nát mỗi khi nhìn thấy người ấy cười nói bên ai kia không phải
tôi. Biết nói gì hơn khi tôi là một người đứng ngoài lề chấp chới nhìn về phía
người ta. Sự thật là tim tôi đau nhói khi người ta cứ vô tình nhưng lại không
thôi hy vọng về một ngày sánh bước chung đôi.
Đôi
lúc tôi vẫn ước giá như đâu đó có người đợi tôi. Và biết đâu đấy, ở một nơi nào
đấy có người giống tôi cũng đang đi tìm tôi như cái cách mà tôi tìm họ. Cuộc đời
chớ chêu là vậy! Nhưng cuộc tìm kiếm giống như trò chơi đuổi bắt. Chả sai khi
người ta có câu theo tình tình chạy chốn tình tình theo. Có những người đi qua
đời mình. Dừng lại. Và... Rồi đi mất. Có những người chỉ đứng bên ngoài đời
mình. Chờ đợi mình... Rồi... Tổn thương vì mình... Có những thoáng qua nhưng lại
sâu đậm biết bao, có những người đến rồi đi làm ta nuối tiếc.
Không
phải lúc nào tôi cũng cần một lời khuyên. Đôi khi, điều mà tôi cần thực sự là một
bàn tay để nắm, một đôi tai để nghe, một bờ vai để gục vào và một trái tim để
hiểu con người tôi.
Theo Yume
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét