Em
biết anh yêu cô gái ấy, cô gái lúc nào mắt cũng buồn và bờ môi biết đỏ, cô gái
lúc nào cũng cần sự chở che từ phía anh.
Cô
gái mà anh yêu, tóc đen và hay mặc váy...
Em
khác cô ấy, tóc buộc cao, áo phông rộng và quần jeans bụi bặm. Em không thích mỗi
lần anh so sánh, này em xem, mặc váy trông thật là xinh đẹp.
Đi
bên đời anh, em như cô em gái nhỏ vui vẻ yêu đời, thỉnh thoảng lại để ý đến một
vài chàng trai lạ. Đôi khi, ừ thì thỉnh thoảng đấy, anh cũng dành cho em chút
quan tâm đời thường, như một kiểu người anh trai đi xa lâu ngày về thăm em gái.
Em đành lén giấu tủi hờn vào những trang nhật ký viết hằng đêm.
Cô
gái mà anh yêu không tranh giành tình cảm của anh dành cho em...
Vì
anh yêu cô ấy thật lòng, em chẳng dám trách anh đâu. Em chỉ trách mình sao lại
ngốc nghếch đến vậy, ngốc nghếch khi tự đặt bản thân vào mối tình đơn phương, mối
tình ba người chỉ có mình em biết. Mọi thứ đang chảy trôi mà bỗng nhiên chững lại.
Em rơi vào chênh vênh.
Cô
gái mà anh yêu, mỏng manh, yếu ớt, và không còn bên anh nữa...
Cuộc
tình kết thúc trong sự chán nản của người ở lại. Anh à, đừng nhìn em như một
người thay thế, bởi dẫu có mạnh mẽ đến nhường nào, thì đằng sau lớp vỏ bọc, người
con gái đều giữ riêng cho mình chút yếu lòng cố hữu. Trái tim em biết rằng nó
đang nhìn về phía anh, nhưng lý trí em bắt em phải chọn lựa để rồi quyết định
thêm nhiều lần nữa,rằng sẽ phải đi về phía không anh.
Có
phải vì em mạnh mẽ quá, nên anh cho rằng mình thừa thãi khi bên em, chẳng phải
âu lo về việc ngày hôm nay em cảm thấy thế nào.
Có
phải vì em lúc nào cũng cười, nên anh nghĩ mình không cần mang lại niềm vui cho
một người luôn hạnh phúc?
Có
phải chăng do em diễn đạt vai cô em gái nhỏ, nên anh tin, em sẽ tự mình làm yên
vui trái tim bé bỏng luôn đập khẽ khàng nơi ngực trái?
Em
đứng lại nhìn chặng đường đã qua, chặng đường mà dành cho anh quá nửa phần tình
cảm, dành cho cô gái mà anh đã yêu chút hờn ghen xen lẫn sự khát khao. Em mong
mình được anh yêu thương, được anh quan tâm như cách anh vẫn làm với cô gái ấy.
Con gái mà, ai chẳng muốn được chở che, nhất là sự chở che từ người mình yêu
thương.
Chúng
ta luôn ích kỷ trước hạnh phúc. Hạnh phúc cứ nhảy nhót như một thứ sinh vật hiếu
động, ở cạnh người này chán rồi lại đến với kẻ khác. Em dẫu có giữ chút hạnh
phúc nhỏ nhoi khi bên anh, thì sẽ đánh mất những hạnh phúc lớn lao đang đợi em ở
phía trước. Em đi, rời xa anh như cách cô gái ấy đã làm, vì em hiểu, chẳng cô
gái nào chấp nhận một tình yêu chắp vá, cũng chẳng có cô gái nào chấp nhận mình
mãi là kẻ thế chân. Có bao giờ anh hiểu, em cũng yêu anh nhiều như cô gái ấy,
chỉ khác là không thể trao anh…
Thanh Thúy
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét