Hãy để họ
vào trong một góc khuất mà không nhìn thấy ở trong tim. Trái tim có nhiều ngăn
lắm, thế nên hãy cất họ vào một nơi xa nhất trong trái tim bạn. Chỉ là đôi lúc
thấy nhớ, thoáng qua để nhìn, nhưng đừng mãi lưu luyến...
Tôi và bạn đủ
lớn, đủ trưởng thành để hiểu, yêu không phải là thứ duy nhất để sống, và quên
cũng không phải là tất cả khổ đau trong cuộc đời mình.
Thế giới này
có bảy tỷ người, ấy vậy mà tại sao ta lại không tìm cho mình một người để yêu
thương, tìm một người có thể khiến trái tim mình đập loạn lên và lấy lại được
thăng bằng trong cuộc sống? Hà cớ gì cứ phải nép mình mà sống với những khổ đau
đã trở thành quá khứ. Người đi rồi, cũng chẳng quay lại, dù có quay lại thì tất
cả cũng đâu còn vẹn nguyên được như ngày nào.
Trong cuộc sống,
phải học cách chấp nhận, dù sự thật ấy có tàn khốc và khổ đau tới cỡ nào đi
chăng nữa. Đôi khi ta phải ép bản thân mình trốn tránh nó, nhưng rồi thử hỏi,
ta sẽ trốn được bao lâu?
Có những người
cần phải quên đi, có những tình cảm cần phải chôn vùi đi vĩnh viễn. Nhưng bạn
à, tôi cũng giống bạn thôi, nhiều khi tôi cũng trốn tránh tất cả. Trốn tránh
tình cảm trong chính con tim mình, trốn tránh những cảm xúc đang bị xáo trộn,
trốn tránh sự thật mà tôi không muốn chấp nhận, vì nó khiến tôi đau!
Nhưng... trốn
tránh không phải là cách để quên đi một người!
Có xa nhau mới
biết yêu nhau đậm sâu thế nào, xa nhau mới biết ta cần nhau. Khoảng cách chỉ là
một bài kiểm tra để xem tình yêu của bạn đi được bao xa thôi.
Tôi cũng như
bạn, và bạn cũng như tôi mà. Đều ngốc nghếch tin vào cái gọi là mãi mãi. Yêu xa
sẽ làm thay đổi nhiều thứ, và khoảng cách cùng thời gian sẽ làm thước đo cho
tình yêu.
Không gì là
mãi mãi. Nhưng có lại có những điều dù thay đổi cũng vẫn là mãi mãi!
Có những người
sinh ra chỉ để giấu đi, giấu vào trong góc khuất của một trái tim nào đó, mong
đó là vật chiếm hữu cho chính mình, và không muốn cho ai đụng chạm. Đó có phải
ích kỉ? Tôi cũng không biết nữa? Còn bạn thì sao?
Cuộc đời tôi
là một cõi đi về, và cuộc sống là một điều gì đó thực hư.
Kiếp người
có nhiều thăng trầm, vui có, mà buồn cũng không kém.
Đó là một loại
rượu được pha chế một cách tỉ mỉ và cẩn thận. Uống vào sẽ nếm được nhiều vị
khác nhau, có thể khiến cho ta mau quên, nhưng cũng có thể mùi vị ấy sẽ khiến
cho ta nhớ mãi.
Có ai đó đã
bỏ tôi đi, và mang theo cả trái tim tôi nữa. Chỉ để lại cho tôi những giọt sầu
nơi khóe mắt và những vị mà làm đầu lưỡi tôi tê. Người ấy đi rồi, và tôi biết
mình cần phải quên đi...!
Bạn biết
không, cuộc sống này cũng có nhiều niềm vui lắm, cớ gì cứ phải ở trong cái vòng
luẩn quẩn nhớ nhớ mong mong, hãy bước ra và đi tìm cho chính mình một niềm hạnh
phúc mới mà bản thân vẫn hằng ước ao. Quên đi để sống, những cũng đừng cố nhớ để
mà đau. Đừng chôn vùi tuổi xuân trong vũng lầy của quá khứ, đã qua rồi thì hãy
để cho nó qua đi. Yêu thương còn rất nhiều, chỉ là khi trước chưa gặp đúng người
nên yêu thương lỡ nhịp. Nhưng hãy tin, ở nơi bảy tỷ người, hoặc hơn bảy tỷ người
này, sẽ có người đón nhận và trân trọng tình yêu đó bằng cả trái tim và sinh mệnh
của họ. Hãy luôn tin như thế, và hãy mỉm cười lên.
Quên đi những
người đã làm ta đau khổ.
Quên đi những
người đã làm cho nước mắt ta rơi. Hãy để họ vào trong một góc khuất mà không
nhìn thấy ở trong tim. Trái tim có nhiều ngăn lắm, thế nên hãy cất họ vào một
nơi xa nhất trong trái tim bạn. Chỉ là đôi lúc thấy nhớ, thoáng qua để nhìn,
nhưng đừng mãi lưu luyến mà không rời đi ánh mắt, đừng quay trở lại với những
xúc cảm hoang tàn xưa kia.
Quên. Nhưng
đừng quên đi tất cả, bởi vẫn có những người luôn khiến ta nhớ mãi, bởi chính họ
đã tạo nên cho ta cuộc sống này, đủ vị, đủ màu, đủ cả sắc hương.
Nhớ những gì
cần nhớ, và quên đi những gì cần quên!
Phím Nhạc Lòng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét