Thu
qua ngõ chùng chình đủng đỉnh như tình qua tay lúc hời hợt lúc nông sâu. Hoa sữa
nở, chỉ còn mình em với nỗi chông chênh đợi một bàn tay nắm tay em đi trên con
đường đầy mùi hoa sữa...
Hà
Nội vào thu rồi. Thu qua ngõ chùng chình, đủng đỉnh như tình qua tay lúc hời hợt
lúc nông sâu. Em, cô gái 22 qua bốn mùa thu Hà Nội. Em yêu thu Hà Nội, yêu lắm
anh biết không. Em yêu nắng vàng chảy tràn bờ vai, cho em diện váy hoa xúng
xính, yêu bông hoa cúc nở xòe bên hiên nhà lặng lẽ, yêu cốc trà vàng ruộm sắc
hoa, lóng lánh...
Và
em yêu nhất, hoa sữa tinh khôi. Yêu cái mùi nhẹ nhẹ gõ cửa sớm mai, cho em một
chút bâng khuâng, một chút xao lòng. Em vẫn đợi anh, đợi chùm hoa sữa anh để
trước thềm, đợi anh với câu nói: "Thu tới rồi, mình hẹn hò đi em, anh sẽ nắm
tay em đi trên con đường đầy mùi hoa sữa. Đưa tay cho anh nhé, tay em lạnh rồi
kìa". Nhưng anh cứ im lặng chẳng nói, cho em chông chênh đợi, chông chênh
chờ, chông chênh nhớ, chông chênh mong...
Có
lẽ chỉ một mình em nhớ, chỉ một mình em bâng khuâng, chỉ một mình em đợi, chỉ một
mình em kiếm tìm. Hoa sữa nở rồi lại rụng, như tình tới rồi đi. Em sợ, tình anh
như hoa sữa, đẹp đấy, nhưng lại tàn... Nhưng em vẫn đợi, đợi anh bên chùm hoa sữa,
đợi hoa sữa mùa thu... Bao giờ, anh trở về, bên chùm hoa sữa, tìm em.
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét