Quen biết em lâu như vậy rồi, thời
gian yêu nhau tính ra cũng ngót 5 đầu ngón tay, anh phải hiểu rằng em là đứa
con biết lấy chữ “Hiếu” làm trọng. Anh đã chọn em, đã cho em được chân thành gọi
anh là “chồng chưa cưới”, thì cũng đã đến lúc anh nên để em được gọi bác là “Mẹ”
- theo đúng nghĩa của phận làm con.
Mấy hôm mẹ nằm viện, chẳng may anh lại
phải đi công tác xa nên không thể đến chăm sóc bà hằng ngày. Hôm đưa chìa khóa
nhà cho em, anh nói: Thỉnh thoảng, nếu rảnh thì em qua nhà nấu cơm cho mẹ giùm
anh nhé, mẹ anh khá kén ăn, anh sợ bà không quen với đồ ăn trong viện.…
Có một bài thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh
mà em rất thích:
Mẹ của anh: “Phải đâu mẹ của riêng
anh. Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi. Mẹ tuy không đẻ không nuôi. Mà em ơn mẹ
suốt đời chưa xong. Ngày xưa má mẹ cũng hồng. Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau.
Bây giờ tóc mẹ trắng phau. Để cho mái tóc trên đầu anh đen. Đâu con dốc nắng đường
quen. Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần. Thương anh thương cả bước chân. Giống
bàn chân mẹ tảo tần năm nao...”
Lúc đó, em chỉ lặng gật đầu, nhưng
trong thâm tâm - thực sự lúc đó em đã chạnh lòng. Có lẽ với bất kỳ người con
gái nào cũng vậy chứ không chỉ riêng em mới có cảm giác đó. Anh lo lắng cho mẹ,
và phải chăng anh cũng đang lo em không thể tận tụy vào chăm sóc bà, sợ rằng em
sẽ không thể phục vụ bà tốt bằng anh?
Một người con gái sắp làm vợ, làm con
dâu mà người chồng sắp cưới của cô ta lại tỏ ra không tin tưởng, không an tâm với
lòng chân thành và khả năng chăm sóc gia đình, liệu có cô gái trưởng thành nào
sẽ không chạnh lòng?
Và…“mẹ anh”, cái từ mà anh vô tình buông
lơi khi nói với em – phải chăng đó là khoảng cách, là sự phân biệt ? Em là vợ sắp
cưới của anh, và bà sẽ sớm là mẹ của em mà! Thậm chí, ngay cả khi chưa chính thức
kết hôn thì em cũng đã sớm coi bà là mẹ.
Ngày thứ hai của chuyến công tác, anh
lại dặn em thật kỹ:
- Em à, buổi sáng em cho mẹ ra ngoài
đi bộ một chút - ở nhà mẹ vẫn quen thế rồi, với cả nhớ cho mẹ uống sữa nhé! bà
thích sữa không đường.
Những điều đơn giản đó em sẵn sàng có
thể chủ động làm được mà.
Từ lâu rồi, anh và mẹ tự chăm sóc cho
nhau, luôn chỉ quen với cuộc sống của hai người, nên anh càng lo lắng - điều đó
em hiểu. Nhưng tại sao anh lại tỏ ra khách sáo khi để em chăm sóc mẹ? Em sẵn
sàng đến chăm bà thường xuyên, đó là điều cần, nên và phải làm của đứa con dâu
tương lai, nhất là khi anh lại đang vắng nhà.
Lẽ đời đã đúc rút, liệu mấy ai có thể
lo lắng, biết yêu thương cha mẹ một cách thực lòng hơn những đứa con ruột rà?
Nhưng anh à, em sẽ là con dâu của mẹ, là con cái trong nhà, mà người ta vẫn thường
nói: “con gái là con người ta, con dâu mới thật mẹ cha mua về”. Em yêu anh, yêu
tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng anh ơi, mẹ - đối với em đó còn là sự kính
trọng, là nghĩa vụ của người con dâu, của một đứa con trong gia đình, và rộng lớn
hơn - đó là chữ “Hiếu” mà em sẽ chia sẻ cùng anh trong cuộc đời này.
Từ xưa đến nay, vẫn lắm chuyện “mẹ chồng
- nàng dâu” chẳng hay ho gì, nhất là ở cái thời buổi vàng thau lẫn lộn như bây
giờ thì con dâu đanh đá với mẹ chồng là chuyện không mấy lạ lùng nữa. Và ngay cả
chuyện con dâu rất mực yêu thương mẹ chồng, coi mẹ chồng như mẹ đẻ cũng sẽ là
chuyện khó… Nhưng em đã chọn anh, quyết định bước vào gia đình anh - gia đình vốn
từ lâu chỉ có hai người. Em đủ chín chắn để hiểu về nghĩa vụ, trách nhiệm và
tình yêu để có thể bảo vệ cuộc sống đó.
Theo An Ninh Thủ Đô
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét