Năm nay con
trai chị đáng lý sẽ vào lớp 1. Thằng bé phát triển bình thường về thể chất, mặt
mũi sáng sủa khôi ngô, nhưng cái đầu lại không chịu bình thường như con người
ta. Bác sỹ bảo nó bị tự kỷ dạng tăng động, trí tuệ chỉ bằng đứa lên 4 dù tuổi
thực là 6.
Mấy tuần rồi
chị không làm được gì chỉ bởi không biết tính sao khi năm học mới đã cận kề.
Nhìn người ta ríu rít đưa con đi sắm sanh sách vở, giày dép, chị buồn lắm. Đành
rằng con không thể vào lớp 1, nhưng giờ, trường mầm non cũng từ chối nhận vì vượt
quá tuổi quy định tuyển sinh. Mà bây giờ ở đâu bậc mầm non cũng quá tải. Vậy là
thằng nhỏ thành ra thất học.
Vài năm qua,
chị tự thấy mình như một kẻ “chẳng ra gì” trong công việc, dù trước đó chị say
sưa xông xáo với việc thật nhiều. Bây giờ, ngày nào cũng đi muộn về sớm, lên cơ
quan xong việc rồi mắt trước mắt sau lẻn về đưa con đi chữa bệnh. Cộng sự người
biết người không về hoàn cảnh riêng, cũng lời ra tiếng vào về sự thiếu nhiệt
tình của chị trong các hoạt động đoàn thể. Chị mặc kệ.
Nhưng rồi sự
mặc kệ ấy chẳng thể kéo dài. Con chị mỗi ngày một lớn nhưng sự cải thiện về tâm
lý chậm hơn phát triển thể chất rất nhiều. 6 tuổi rồi mà nó chưa thể nói một
câu tròn vành rõ chữ. Chị vẫn thường giật mình hoảng hốt trước những hành xử
thường rất manh động của con.
Suy đi tính
lại, rốt cuộc chị chọn cách nghỉ việc ở nhà chăm con. Chị hy vọng, dù rất mong
manh, sau một năm ở nhà với sự chăm sóc kèm cặp kỹ lưỡng của mẹ, thằng bé sẽ tiến
bộ hơn, đủ khả năng theo học cùng các bạn. Nghỉ việc chị chỉ mất một năm, nhưng
một năm đó có thể là cả một cuộc đời tốt đẹp hơn của con sau này. Chị có thể
làm việc cả đời, nhưng con chị chỉ có một giai đoạn để vượt qua trục trặc tâm
lý. Chị biết mình đã quyết định đúng, bất kể mọi sự có được như ý hay không.
Ai đã từng
nuôi một đứa trẻ không may bị tự kỷ sẽ hiểu sự sung sướng và kỳ diệu của việc
chăm sóc một đứa trẻ bình thường. Nhưng ai đã từng trải qua cảm giác đứng tim như
chị khi thằng bé hút chết vì lao phải chiếc xe ngược chiều, càng thấm thía lý lẽ
vô biên của tình mẫu tử. Lúc ấy chị đã thầm nhủ, dù con có thế nào, mẹ vẫn yêu
con nhiều lắm, dù con chưa được bằng người, nhưng hãy luôn hiện diện bên mẹ, mẹ
chỉ cần có thế.
Chiều nay,
lá đơn xin việc của chị nằm im lặng trên bàn người tổ chức nhân sự của cơ quan.
Lòng chị cũng yên tĩnh như nó. Rốt cuộc thì cuộc đời luôn bắt con người phải lựa
chọn. Và bất kể mọi sự thế nào, chị biết mình đã chọn đúng.
Theo Dantri
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét