25 tuổi nhìn
người ta có đôi có lứa, cũng chỉ tấm tắc chúc mừng, rồi tự nhủ sao số họ sướng
thế, yêu nhau rồi cũng đến được với nhau. Chúc mừng là thật lòng, mong họ hạnh
phúc cũng là thật lòng, nhưng không khỏi có chút man mác trong lòng. Bản thân từng
trải qua vài mối tình, cay đắng, ngọt bùi nếm cả, chỉ cười gượng khi ai đó vô
tình chạm phải nỗi đau. Rồi không còn nước mắt để khóc nhòe như tuổi 20, thay
vào đó là sợ hời hợt trước nỗi đau dường như đã chai sạn.
25 tuổi
không còn mộng mơ ong bướm, lại có thú vui cùng bạn gái đi mua sắm, mỗi lần mua
được món đồ ưa thích lại thấy tự tin hẳn lên, chụp vải kiểu ảnh, thấy mình trẻ
ra. Không ít lần mấy đứa con gái ngồi lại với nhau hàn huyên tâm sự, vừa chạy
xe hàng chục km vừa nói chuyện râm ran, những câu chuyện buổi sáng, buổi chiều
chỉ quẩn quanh với áo quần, chuyện đời chuyện người, sống sao cho phải phép,
chuyện người này người nọ. Rồi không ngần ngại kéo nhau đi uống cà phê ngẫm
chuyện người.
Tối đến khi
màn đêm buông xuống, cái lạnh như thấu vào lòng, không hẳn do sương mù mùa hạ,
gió heo may mùa đông, mà là cái lạnh ẩn sâu trong tim. Hai đứa bạn gái ai về
nhà đó, mở mail, Facebook… nhìn người ta mà mình não nề trong ruột. Rồi lại tâm
sự qua Face “Bây giờ tao thấy cô đơn, cảm thấy nhớ và cần một tình yêu thực sự”.
Đứa nọ hỏi đứa kia tại sao tao vẫn không tìm thấy tình yêu đích thực.
25 tuổi cảm
thấy già trước thế hệ bởi cái suy nghĩ non nớt đã bị thời gian cuốn phăng đi.
Nhìn da dẻ không còn trắng trẻo, mượt mà như xưa, hai đứa thi nhau đắp mặt nạ,
mua cái này cái nọ… mong cải thiện tình hình. Ngẫm rằng sao tuổi xuân trôi đi
nhanh thế, “Tao còn chưa kịp ôm hôn chàng”, chậc lưỡi tiếc cho những mối tình hời
hợt, thoáng qua. Rồi tiếc cho đôi tay thon dài, bây giờ đã nổi những đường gân
xanh thiếu sức sống. Tiếc cho khuôn mặt đầy đặn giờ đã nổi những đốm mụn nhí nhố,
rồi lại hẹn nhau đi chăm sóc sắc đẹp bởi muốn níu lại những gì sắp mất.
25 tuổi mất
đi vẻ ngọt ngào, trong trẻo của tuổi 20, thay vào là sự chín chắn của một người
phụ nữ muốn được làm vợ làm mẹ nhưng đang bất lực trước con tim băng giá, mang
nhiều nỗi đau.
25 tuổi
không còn ngồi lau nước mắt cho những bộ phim tình cảm lâm lý, bi đát, không
còn muốn nghe những bài nhạc trẻ, không xuýt xoa cho những người đi hát rong,
hành khất. 25 tuổi ngồi xem phóng sự, chuyện đương thời, mở những bài nhạc trữ
tình réo rắt của Lệ Quyên, bản nhạc không lời cổ điển, chỉ biết lướt nhìn những
người hành khách rồi lục trong túi mấy ngàn đưa cho họ, bởi đã hiểu đó là số phận
mỗi người, cuộc sống mưu sinh là vậy.
25 tuổi
không còn cãi lời ba mẹ, giờ mới biết thương, biết khổ, biết chịu đựng, biết
cái gì nên hay không nên, biết thay ba mẹ vạch kế hoạch, tổ chức đám cưới, biết
lo cho gia đình, chăm cháu nhỏ, biết nhiều là thế nhưng cũng không thể vạch ra
cho mình một lối đi.
25 tuổi nhiều
đêm thức trắng gõ bàn phím, viết thành những câu chuyện kể, mỗi ngày đọc lại là
mỗi ngày khác đi, nhìn lại cuộc đời cũng thấy mình chưa bao giờ nông nổi. 25 tuổi
nhìn đống sách vở hồi đại học, lật lại thấy sao vô tư quá, một mặt viết, vẽ, một
mặt ghi lại những câu chuyện tếu trên giảng đường, lật lại ngẫm như đã lâu lắm
ta chưa học, quên học, nhẹ thở dài nhìn lên thấy một kệ lớn những cuốn sách
khoa học, triết lý, lời hay ý đẹp mà hồi xưa trằn trọc mua cho được, rồi lại nhịn
cái áo, cái quần, bữa cơm trưa, mới biết mình đã già trong suy nghĩ kể từ đó.
25 tuổi
không còn khóc cho những lần gia đình có chuyện, không buồn cho những đổ vỡ
không may. Chỉ là bây giờ đã học được
cách biết chấp nhận tất cả mọi sự, rồi lại tin vào cái số, cái phận. Ngẫm lại
những câu nói của người xưa rồi tấm tắc khen hay.
25 tuổi đã
đi bao nhiêu nơi mà vẫn không tìm ra bến đỗ, không tìm ra cái thực sự là đam mê
cho bản thân. Công việc không ổn định, khi làm nhà hàng, khách sạn, hướng dẫn
viên, lúc viết báo, lúc chụp hình… có lúc lại đòi làm giáo viên. Nhưng mỗi nghề
có vui mà cũng có buồn. Vẫn không thể hài lòng với hiện tạị, bởi bản chất con
người quá tham lam.
Rồi ngồi nhớ
lại khi mới ra trường, cầm tấm bằng trên tay, chạy đi xin việc, phỏng vấn lần
này đến lần khác, không hết hồi hộp mỗi lần báo kết quả, cũng từng thi công chức,
viên chức mà sao không thấy nản. Đến 25 mới chịu ngồi yên nhìn người ta chen lấn,
không còn phỏng vấn chỗ này, đi thi chỗ kia, ngẫm cười “Ta từng như thế”. Cảm
thấy phục mình vì từng mang nhiều nhiệt huyết.
25 tuổi, mất
đi sự đầy đặn của khuôn mặt, nhưng cái nhận được lại là đôi mắt có hồn, sự trưởng
thành, một con tim lạnh, một cái đầu nóng hổi. Không còn phải đắn đo trước mọi
việc, biết cái gì nên, cái gì không, biết bằng lòng, chấp nhận, làm những gì
khiến người khác vui.
Trang
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét