Em
có thể mặc sức nắm tay anh như một cô em gái nhưng thật sự trong lòng em đang
nghĩ chúng ta giống như đang hẹn hò vậy! Rồi tình cảm ấy chỉ mình em biết thôi.
Em chẳng nói ra đâu, vì em sợ...
Đếm
mưa tưởng chừng như là một công việc hết sức điên rồ nhưng với tôi, đó là một
việc thú vị. Đơn giản vì tôi đã quên một mình, quen đợi chờ từ lâu!
Tình
yêu nào cũng có sự thú vị của nó - giữa một bầu trời xanh nắng, họ yêu nhau chẳng
mặc thời gian, giữa một biển trời nhớ thương, em yêu anh theo cách của riêng
mình.
Đơn
phương cũng giống như một chiếc thuyền mất phương hướng, cứ mặc gió xô đẩy trôi
nổi giữa đại dương mà chẳng hề biết một mai ta sẽ về đâu. Cứ đơn độc một mình
rong ruổi theo làn nước mặn chát ấy. Có khi sóng yên biển lặng, con thuyền nhẹ
nhàng trôi qua trong mộng tưởng hạnh phúc. Rồi bất chợt bão tố trắng trời, có
biết thuyền tình sẽ về nơi đâu?
Dù
thế em vẫn coi đơn phương như một tình cảm đáng để có. Đơn phương yêu anh cũng
không khó như em tưởng!
Khi
lặng lẽ yêu anh như thế, em có thể thỏa sức bên anh như một người em gái, nói
những câu vu vơ chợt làm anh bối rối. Em có thể chăm sóc anh một cách thoải mái
mà không sợ bạn bè anh nghĩ rằng chúng ta là người tình của nhau. Em có thể bên
anh nũng nịu đòi thứ này thứ nọ, và đặc biệt hơn em có thể biết anh nghĩ gì qua
từng hành động.
Cuối
tuần, em cũng hẹn hò nhưng là với những nỗi nhớ về anh. Riêng một mình em có thể
hờn trách anh đôi lúc vô tâm, bỏ quên cô em gái này mà chẳng sợ anh phát hiện.
Những ngày lễ đặc biệt, em cũng đi mua quà cho bạn trai, gói ghém cẩn thận rồi
đem về nhà cất thật kĩ - như một món quà cho anh. Thế nhưng em không gửi đi, em
cứ giữ lại đấy thôi, giữ lại cho em biết mình đã và đang yêu anh như thế!
Khi
chẳng có anh làm người tình chính thức, đôi lúc làm biếng em có thể cho phép
mình ăn mì gói, uống nước tinh khiết mà chẳng sợ anh la rầy. Hôm nào mệt oải, mặc
kệ cho xấu xí em cũng chẳng cần make up ra ngoài mà không sợ anh nhìn vào. Đơn
phương yêu anh, em cũng vẫn tự do đấy chứ!
Trong
vị trí là một người em gái, một người bạn em luôn có thể sẵn sàng là nơi cho
anh tâm sự lòng mình. Em luôn là người có mặt trong những quyết định quan trọng
của anh. Cùng anh giải quyết những vấn đề trong cuộc sống, mà dường như anh thường
tìm tới em như một người đồng hành không thể thiếu trên chặng đường đời. Em
cũng thấy tự hào về điều đó!
Em
có thể mặc sức nắm tay anh như một cô em gái nhưng thật sự trong lòng em đang
nghĩ chúng ta giống như đang hẹn hò vậy! Rồi tình cảm ấy chỉ mình em biết thôi.
Em chẳng nói ra đâu, vì em sợ... sợ rằng nếu em nói ra ta sẽ chẳng còn là bạn nữa.
Nếu anh chẳng đồng ý đi bên em, em sẽ chẳng còn can đảm là cô em gái bé nhỏ
luôn đi bên anh từng ngày nữa. Em sợ sẽ mất anh như thế!
Tình
đơn phương với em chẳng u sầu, em chọn cho mình một cách yêu mới. Chẳng phải vì
em ích kỉ, chỉ muốn tự do cho bản thân, nhưng em sợ rồi một mai mất anh như thể
chẳng có gì từng tồn tại. Như thế em sẽ còn buồn, còn trống trải hơn giờ đây. Vậy
nên ta cứ bên nhau, cứ để một tình yêu thầm lặng bên trong em mãi được giấu kín
thôi!
Một
ngày trời cao vời vợi, gió hát ca và mây gọi nắng, vẫn luôn có nửa tình đong đầy
trong em!
Theo MBlog
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét