Cuộc sống xa
gia đình giúp tôi trở nên mạnh mẽ và tự lập hơn nhiều. Tự trải qua những chuyện
khó khăn trong cuộc sống cũng như trong tình cảm cũng là kinh nghiệm sống cho
chính tôi.
Tôi - đứa
con bên bờ vực của sự trưởng thành - nghe nghiêm trọng vậy thôi chứ nó nghiêm
trọng thật đấy!
Trong 19 năm
rưỡi qua, đã nhiều lần tôi tự hỏi rằng mình thực sự muốn gì. Nhưng tiếc thay
câu hỏi đó thường bị xén ngang bởi những ý nghĩ ngắn hạn: rằng một đôi áo pull
siêu đáng yêu tình cờ trên phố, một chiếc ví cầm tay nhỏ xinh tôi vô tình thấy
trên mạng, hay một quán mới với những món đồ ăn siêu "sexy" mà tôi mới
khám phá ra cách đây không lâu...
Cũng đã lâu
rồi tôi sống với cái suy nghĩ nhàn hạ ấy mà chợt quên mất rằng quá khứ đã từng
rất hoài bão. Hai năm trước, khi còn là một học sinh cấp III, khao khát của tôi
là được đi du học. Có lẽ vì cái bản ngã muốn khám phá một vùng đất mới, hiện đại
và lộng lẫy trong tôi lúc ấy đang quá lớn. Tôi vạch ra cả chiến lược dài hạn
cho mình đến tận phút cuối đời, từ việc sẽ thi đậu vào một trường tầm trung, kiếm
tấm bằng đẹp đẹp và khăn gói lên đường. Tôi sẽ học bên đó, yêu một người bên đó
và sống hạnh phúc trọn đời. Như truyện cổ tích với một đứa còn ngây ngô bập bẹ
bước vào đời.
Thế nhưng,
khoảng thời gian mơ mộng đẹp đẽ ấy dường như bị nhòe đi bởi bộn bề những suy
nghĩ khi tôi bước chân vào giảng đường Đại học. Xa gia đình, tập quen với một
cuộc sống khác biệt hoàn toàn, bị cuốn theo những lo toan, những vật chất. Nó
khiến ước mơ tôi dường như bị dập tắt. Cuộc sống dường như quá vội vã để tôi có
thể suy nghĩ về tương lai, sống cho qua ngày.
Có đôi khi
tôi từ bỏ mơ ước, rằng những áp lực từ cuộc sống khiến đôi chân tôi mỏi mệt, đã
từng nghĩ sẽ không đủ sức đi du học, không đủ sức theo đuổi hoài bão. Đó cũng
chính là lúc tôi mất phương hướng. Con đường phía trước mịt mờ, bế tắc.
Có những mâu
thuẫn nảy sinh trong tôi tại thời điểm đó, bởi tôi là một đứa thích hoạt động,
tôi muốn tham gia các chương trình ngoài trường học. Nhưng không may thay lịch
học quá dày đặc và chồng chéo. Mặt khác tôi không thể bỏ tiết trên lớp, nghĩ vì
tương lai và cũng nghĩ thương nhà. Kiến thức trên lớp quá nhiều lý thuyết và
thiếu thực tế, hơn nữa nó không đem lại cho tôi kinh nghiệm, thứ mà tôi khao
khát có được.
Ngẫm lại
cũng đã hết "teen" rồi. 20 tuổi - lãng phí quá nhiều thời gian và vẫn
mất phương hướng. Tuổi đời thì ngắn, kinh nghiệm cũng chưa có nhiều, bị quan một
chút, nhưng đâu đó trong bóng dáng của một đứa con gái vẫn là một đứa trẻ ham
chơi và nhiều mơ mộng.
Cuộc sống xa
gia đình giúp tôi trở nên mạnh mẽ và tự lập hơn nhiều. Tự trải qua những chuyện
khó khăn trong cuộc sống cũng như trong tình cảm cũng là kinh nghiệm sống cho
chính tôi.
Biết rằng
không riêng gì tôi mà có rất nhiều bạn bè đồng trang lứa cũng gặp phải những vấn
đề khó khăn trong quá trình trưởng thành, không giống thì cũng phải tương tự thế.
Bản thân tôi cho rằng, những gì sắc nhọn ta gặp trên đường đi vốn chỉ để ta bản
lĩnh thêm mà thôi.
"Cứ đi
rồi sẽ đến", đến cái ta gọi là ước mơ ở dạng hiện thực hóa.
Hãy cứ sống
với sức trẻ đang hừng hực cháy bởi 20 tuổi chính là quãng thời gian đẹp đẽ nhất
đời!
Theo Yume
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét