Bản thân tôi
luôn ước có một lối mòn để về.
Một con đường
mát rực với cây xanh cứng cáp chụm đầu vào nhau để lại hàng dãy bóng lớn. Một
con đường nơi tôi chôn được vui buồn vùi dập để mai nắng lại lấp ló trồi
lên.
Rồi tôi sẽ
chờ hàng chục năm sau cho những cây non mới trồng thay thế dần đại thụ và quay
về nơi này đếm lại xem đã cất giữ bao nhiêu kỉ niệm thưở xa xưa.
Rồi tôi chờ
những ngày nắng về
Nhảy lách
tách trên màu mắt và hàng mi dài, vội vàng phủ lướt qua tán lá xanh. Với gọi
tôi từ trên cao đổ xuống, nở tỏa nụ cười vì đã quá thân quen với một hình bóng
cô đơn. Lất phất bay bụi bên những cánh bồ công anh, chờ đợi một ngày ngọn gió
đưa nhành cây ấy đi xa rồi tìm nơi vịn vào. Có những ngày nắng vui tươi đầy hạnh
phúc sà xuống tìm quấn lấy tôi, nói với tôi hãy đợi nắng chuyển đỏ hoàng hôn.
Tôi chờ đến khoảnh khắc thấy nắng lung linh nhất, sung sướng nhảy nhót trên làn
mây. Tôi bật ra sự thích thú từ tận đáy lòng. Còn có những lần nắng vô tình làm
ấm áp trái tim và hôn nhẹ lên mắt...
Rồi tôi chờ
đợi những ngày gió nổi mạnh
Vấn vương
lôi kéo sương lạnh đầu mùa. Tôi nghe râm rức đâu đây bản ca bình lặng thổi đến.
Là âm thanh của đất, trời, thiên nhiên hòa lên nốt nhạc thanh thoát, chỉ hát
cho những ai bỏ thời gian bước trên con đường này. Và nghe gió tinh nghịch phất
phơ lướt tung làn tóc, thổi phồng lên quần áo, lắng đọng lại trong một không
gian an lặng. Có những lúc gió đổi chiều tạt nhanh qua gương mặt, tôi nhìn thấy
gió làm mắt tôi cay. Tôi sẽ nhớ gió từng dạt qua linh hồn tôi trên một con đường.
Mùa gió đầu nhẹ nhàng và vội vã, tinh khiết như hơi thở đất trời. Mùa gió cuối
của tôi lại đắng lạnh và khô hanh đến lạ, đầy thương nhớ và dằn lòng. Tôi nhớ rất
rõ những âm thanh vang vọng nơi rừng cây góc gió cuối mùa đưa lại.
Rồi tôi lặng
ngắm những ngày mưa về
Vụn vàng rơi
rụng lê theo nhịp lá rơi. Mưa hòa tan vào âm thanh của gió tiếp nhịp với lòng
đường. Mưa lạnh lẽo găm sâu vào lòng bàn chân để tôi lặng lẽ khắc ghi, mùa mưa
này về hiếm hoi biết mấy. Mưa quyện vội trên bãi cỏ nhìn thấy những hạt trong
suốt chẳng khác gì pha lê. Có mùa mưa về chảy dài trên khóe để không thấy nước
mắt rơi, sau lại vội vàng đi tìm cầu vồng. Có những ngày mưa về lạc nhịp rả
rích im lặng trên ô dù, để lại trước mắt một màn trắng xóa. Lặng lẽ bước khéo để
tránh nước tung tóe, tôi biết cơn mưa này làm tôi an lòng. Đợi mùa sau mưa bước
qua làm nở bung đóa cúc đại bên đường trắng muốt.
Cũng có lần
tôi đợi lá đổi đỏ
Hai hàng cây
chụm đầu không còn xanh bẳn cáu ghắt mà dịu lại trong sắc đỏ của lá thu. Có những
mùa lá lung linh đến ngợp, làm rực rỡ cả một khoảng trời. Có chiếc khoác lên
mình màu vàng dịu nhạt, có chiếc khoác lên màu cam chua ngắt, có chiếc khoác
lên cơ thể một màu chói lòa, cũng có chiếc làm lơ để màu xanh lại. Tôi cuốn bay
những vụng dại và vụn vặt đời mình vào những ngày lá rơi. Tôi lặng bước qua biết
bao nhiêu mùa lá, chợt nhận ra đời tôi cần con đường này biết mấy. Yêu thương
giận lặng của tôi đều cất về nơi đây, đi lại sẽ thấy như chưa bao giờ từng rời.
Một mùa rồi lại một mùa, tôi chôn ngày bình yên ở đây cả rồi.
Có những khi
tôi rời xa lối mòn của mình, thiếu vắng không có gì xa lạ. Tôi ngẫm lại khoảnh
khắc đẹp nhất ngày tôi còn đứng lại nơi đây. Có biết bao nhiều phiền lo tôi
quăng bỏ nhờ cây giấu đi, để tôi lại với xúc cảm không dao động bước tiếp. Tôi
yên nhàn nhường nào khi biết còn nơi tôi có thể trút bỏ lòng mình, vứt phăng những
nghịch lí vô cớ cứ đọng sâu trong kí ức.
Dễ chịu biết
bao nhiêu khi biết còn nơi để mở lại trái tim. Để cảm nhận mùi hương thanh khiết
của đất trời, cây cỏ trong trắng lạc vào ngõ đầu đã quá quen. Có những lúc tôi
bước đi nhìn đường vẫn xa tít vô tận, trống trải trước mắt chỉ một màu của nắng,
đường về nhắc lại tôi đã xa hạnh phúc biết bao lâu. Có những lúc tôi ở lại chờ
ngày tắt trên đường, vẫy chào mặt trời hiền lành nơi cuối chân trời. Lại có lúc
tôi chào đường vào lúc mập mờ sương để đón những tia nắng đầu tiên.
Cuộc đời tôi
chỉ cần một lối mòn để về, xin hãy ở lại đừng bao giờ rời xa. Bởi cuộc đời tôi
đã lưu giữ lại nơi này rồi.
Theo Zing Blog
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét