Nếu quyết định một nơi nào
đó để gửi gắm tương lai, một cuộc đời tươi đẹp, hãy chuẩn bị sẵn sàng cho mình
một năng lượng sạc đầy pin để đối mặt với những chông gai thử thách.
Ngày còn bé, cứ ao ước những
lần được lên phố, vòi vĩnh bố mẹ đưa đi hết chỗ này đến chỗ khác, với mục đích
duy nhất là được tung bay. Có lẽ đó là những dòng suy nghĩ ngây ngô của các cô
cậu bé thời vụng dại. Còn bây giờ, được sống trên mảnh đất Sài Gòn huyên náo,
thành phố đẹp nhất về đêm, đối với cô gái như tôi lúc nào cũng thèm thuồng cái
hương vị miền quê, có đôi lần muốn chối bỏ hết tất cả mọi thứ, xách vali lên và
muốn chạy ngay về với mẹ mà thôi.
"Sài Gòn - thành phố
Hoa Lệ", bây giờ thì tôi cũng đã đủ chín chắn để nhìn nhận rõ ràng về cái
nơi Sài Gòn này. Như mọi người hay truyền tai nhau, hoa là dành cho những người
giàu, lệ là dành cho người nghèo, quả thật không sai. Sống trên mảnh đất Sài
Gòn này, những ai giàu có thì thật sự rất hạnh phúc, đây dường như là thiên đường
của họ. Còn với những người nghèo thì là một nỗi lo, hạnh phúc thật ra chẳng
bao giờ mỉm cười đối với họ. Sống ở nơi đây, những người nghèo khổ họ càng phải
làm lụng vất vả, càng phải cố gắng thật nhiều, thì mới có được hạnh phúc, họ phải
đánh đổi "mồ hôi nước mắt" mới có thể trụ vững trên mảnh đất Sài Gòn
này nữa.
Không hiểu lắm tại sao ngày
xưa tôi yêu cái nhộn nhịp của Sài Gòn đến lạ lùng, yêu cái nhịp đời hối hả hay
là vì bức tranh Sài Gòn qua màn ảnh nhỏ thật lung linh. Nhưng bây giờ nghĩ lại,
mọi thứ tôi thích nó thật mơ hồ, những thứ ngày xưa tôi gửi gắm vào Sài Gòn sao
bây giờ chẳng như tôi mong đợi, nhìn lại mọi thứ nơi đây dưới ánh mắt nhìn của
tôi nó thật vô vị và nhàm chán, có lẽ vốn Sài Gòn không phải là nơi dành cho
tôi.
Ngày xưa cứ nghĩ học thật tốt
và rời quê hương đến nơi khác lập nghiệp, đến một nơi toàn "người dưng nước
lã" không ai biết về ta, để bắt đầu sống một cuộc đời mới và kì vọng về một
tương tai tươi sáng nơi đất khách quê người. Bây giờ đang thấy những suy nghĩ
ngày xưa thật điên rồ, sống ở một nơi không ai biết ta, không người tựa nương,
chỉ biết lấy bản thân làm điểm tựa ngày qua ngày, thật sự đang thèm khát cái
hương vị mặn mà quê hương, đúng là dù có đi đâu, cũng chẳng nơi đâu bằng quê
hương mình.
Mỗi người thật ra chẳng ai
giống nhau, đôi khi cùng một thành phố nhưng có vạn người vạn vật, mỗi người một
vẻ chẳng ai giống nhau. Vì miếng cơm manh áo, người ta mới bon chen nơi thành
thị hối hả, nơi những con người sống với nhau với thứ tình cảm "bằng mặt
nhưng không bằng lòng" là hầu như chủ yếu.
Bởi vậy, nếu quyết định một
nơi nào đó để gửi gắm tương lai, một cuộc đời tươi đẹp, hãy chuẩn bị sẵn sàng
cho mình một năng lượng sạc đầy pin để đối mặt với những chông gai thử thách. Một
con người luôn vui vẻ cởi mở nhưng đừng quá hiền lành, đôi khi một chút nét
đanh đá lại có lợi cho bản thân rất nhiều là đằng khác. Sống trên đời, hãy cố gắng
chống chọi với những bão giông, để ngày mai ta có thể thỏa mãn vì những việc
mình làm để không hối tiếc.
Theo Mblog
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét