Mỗi khi cha mẹ gọi điện thoại hỏi: "Khi nào về hả
con?" Tôi đều trả lời: "Tuần sau ạ!"; "Đợi công việc đỡ bận
đã ạ"; "Ít hôm nữa". Nhưng thực tình ra tôi muốn nói câu này
nhất: "Khi nào gặp khó khăn, con sẽ về".
Những khi gặp khó khăn trắc trở,
chúng ta nhớ nhà nhất.
Còn những lúc cuộc sống thuận lợi, công việc suôn sẻ
chúng ta sẽ không nhớ nhà đâu. Nếu chẳng phải đi chơi cùng người yêu, bạn bè
thì cũng sẽ ngồi nhà đọc sách, xem phim, nghịch máy tính. Có gì quan trọng hơn
không gian riêng tư cơ chứ.
Thế nhưng khi gặp phải những khó
khăn trắc trở, những việc không như ý, buồn lòng, chúng ta mới phát hiện ra
rằng mình còn một mái nhà để trở về, thật là hạnh phúc biết bao!
Cãi nhau với người yêu buổi tối,
nửa đêm mà chạy về nhà cha mẹ nhất định sẽ rất lo lắng. Thế là ta đành đợi vài
ngày sau mới về. Cha mẹ hỏi: "Tại sao đột nhiên con về vậy?" Ta cười
và nói: "Hôm nay con được nghỉ". Thực ra chúng ta đang gặp chuyện
phiền lòng.
Bị bạn bè bán đứng, công việc
không như ý, ta gọi cú điện thoại về nhà hỏi: "Mẹ ơi, con về nhà ăn cơm
được không?" Mẹ ở đầu dây bên kia vui mừng: "Được chứ, hôm nay con
không cần đi làm à?" Lúc đó thật lòng muốn mình dũng cảm thốt ra rằng:
"Con chán ngán công việc quá rồi, con rất muốn được về nhà 'dưỡng thương',
được chứ mẹ?"
Xin lỗi, nhưng chúng ta luôn về
nhà với một tâm trạng thất bại.
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét