Khi người ta chọn đi xa, bỏ lại tất cả
sau lưng, kể cả bạn - người anh ta cho là yêu nhất, chỉ vì muốn có một cái ở
phía trước, đó là tương lai. Hãy để người ta đi cùng với vật bất ly thân của
mình, sẵn sàng là kẻ âm thầm từ đằng sau dõi theo, chỉ mong người ta sẽ nhớ tới
mà quay về...
- Anh sẽ về. Luôn nhớ em chứ? -
Nó đặt chiếc lông vũ màu trắng theo nó suốt tám năm qua vào vali của Đức.
Đang gõ lạch cạch trên
máy tính, tay dừng hẳn và anh quay sang ôm nó từ phía sau:
- Ừ! Anh sẽ về, bùa của
em đi theo anh mà! Sao anh dám không về?
- Phải rồi! Nhớ đó! Đừng
đem may mắn của em đi quá lâu... - Nhón gót choàng cổ, nó vội trao anh chiếc
hôn nhẹ...
Khoảng cách khiến anh
không biết sau nụ cười tươi videocall mỗi ngày, là con tim héo mòn đang yếu ớt
dần. Ba năm rồi không nhìn thấy ánh mắt ấm áp chết người đó, cũng không còn
được ôm nhẹ từ phía sau, nó cũng quên luôn cảm giác an toàn, được che chở... Và
dường như, thời gian anh chat sms cho nó ít đi từ từ, mỗi tối không còn call
lâu quên cả thời gian như lúc anh mới qua Mỹ. Mặc cho con tim đang lao xao, bối
rối, nó vẫn mỉm cười, gửi cho anh dòng “I’m still fine”. Để rồi khoảng cách địa
lý không phải là vấn đề của hai đứa, mà lại là khoảng cách giữa hai con tim...
Anh quên luôn ngày hẹn
hò lần đầu tiên, nó lặng cho qua vì nghĩ người ta có quá nhiều việc để làm, anh
cũng không nhớ những gì nó thích hay ghét. Sau mỗi lần quà về, tay nó lại phân
vân nên làm gì với những thứ không thích. Không biết cách im lặng này là đúng
hay sai nữa. Hình như anh đã cất nó vào góc kẹt nào đó rồi thì phải, chừa chỗ
cho những công việc trước mắt, những người bạn mới quen, những cuộc chơi mỗi
tối... Anh quên vẫn có người viết dairy cho anh mỗi ngày, nhạt dần với những
thứ nó tặng, không còn thấy được cảm giác hạnh phúc, líu nhíu với con bạn thân
mỗi lần anh post ảnh quà lên mạng xã hội với những câu nhớ nhung người yêu
phương xa, chỉ còn cảm giác trống rỗng...
“Anh ơi! May mắn của em đi quá lâu rồi!..”
Yêu nhau lâu quá có vẻ
như người ta không thấy được sự tồn tại của nhau thì phải. Mọi nghi ngờ, hoang
mang cứ xuất hiện, lớn dần trong tim nó. Hai đầu yêu thương dần không nắm cũng
không buông. Trôi đi cảm giác tràn đầy sức sống, mỗi sáng không còn thấy tin
nhắn tâm trạng của nhau, bám bụi những nỗi nhớ trên chiếc dreamcatcher bên cửa
sổ, anh mua tặng nó ngày đầu thương yêu.
Thói quen cầm điện thoại đọc
tin, mỉm cười nhớ nhung, lại được thay bằng nỗi chờ đợi mơ hồ, tuyệt vọng, lan
man cho mỗi chiều tản bộ một mình nghĩ về những ngày còn cạnh nhau. Áp lực cuộc
sống lớn lắm hay sao đó! Lấn át luôn con tim mỗi người, chỉ dám nghĩ, lại không
thể với, chỉ dám mong, nhưng lại không nắm được. Thật tội cho những kẻ yêu xa,
mênh mang nỗi nhớ, lại phải lặng lẽ nhìn phía xa chân trời mong mỏi được nhìn
thấy hình bóng quen thuộc quá gần gũi...
Đường đêm vẫn còn dài
lắm, bàn chân ấy vẫn còn miệt mài bước đi một mình, người ta sao vẫn còn khờ
chờ đợi, còn ai sao vẫn còn quá xa?
Đã có lúc nó tuyệt vọng,
quyết định buông lơi tình cảm đó, nghĩ thời gian sẽ cuốn đi nhanh thôi, anh bên
đó chắc đã có người làm ấm con tim, ngồi chung mâm cơm cho vơi nỗi nhớ nhà rồi.
Anh không một tin thắc mắc, sao nó không tìm anh, trang cá nhân nó im như tờ,
tắt luôn cửa sổ chat, chỉ mong có một tin hỏi vội “Em
ở đâu? Sao không thấy?” cũng
được. Nhưng chắc chỉ có thể là trong mơ, thao thức bật khóc mỗi đêm trông thấy
anh về. Còn thực tế ngoài kia, cuộc sống nó quá tẻ nhạt, chẳng buồn bận tâm mọi
thứ xung quanh, thư mail hay quà đến, nó vẫn cho vào một xó, còn đời có anh thì
lại quá cuồng nhiệt...
Bạn bè thấy nó buồn hẳn
sau khi lướt qua trang cá nhân của anh, không nhận được tin nhắn nào, cũng
không có cuộc gọi nào, và bây giờ trong đầu nó là câu status anh viết tối hôm
qua: "Still poor kid when U went. It didn’t care to me...".
Chắc không phải nó rồi,
lúc ấy tim như phản chủ, ngừng cả tiếng đập, nó chết lặng, thời gian nói tiếng
yêu chẳng là gì hết, chỉ là do nó mơ tưởng...
Bàn tay cầm điện thoại,
nó xóa tất cả những thứ liên quan đến anh, đem bỏ tất cả vào sọt rác, hủy kết
bạn với anh, chỉ mong tim nó sẽ nhẹ, còn nó thì thôi khóc...
Rồi một ngày, bạn nó
chìa tay đưa cho nó đọc tin mới trên mạng xã hội...
Chiếc lông vũ rơi nhẹ
trên sàn, là thứ nó thấy trong hình. Và nơi được chụp là ở đây, trên quê hương
của nó và anh!
“Anh giữ nó quá lâu rồi, em có còn nhớ nó không? Chứ
anh nhớ em lắm!”...
Giờ thì nó đứng trước
mặt anh, nước mắt giàn giụa như đứa con nít bị lạc được tìm thấy, vừa ghét vừa
thương. Còn anh lại trông như người lớn, dáng đứng đầy vẻ tự tin với bộ đồ vest
như người đàn ông thành đạt đang mỉm cười...
Thì ra yêu xa có đủ nghị
lực cho con người ta trưởng thành, chín chắn hơn nhưng gầy, đen ngăm hơn thì
phải. Chỉ vì muốn kết thúc nhanh bài báo cáo cuối khóa học, mà anh miệt mài cả
sáng lẫn đêm, mỗi ngày chỉ chợp mắt lúc thật mỏi rồi bật tỉnh cho sớm, bận bịu
cho mau qua, ôm cô đơn là thế, chỉ một mình trên đất khách, anh chẳng biết làm
gì để cho nó biết anh rất yêu và nhớ nó, cũng không thể để nó thấy mỗi ngày đơn
độc đang gặm nhấm anh. Đành chịu đau một mình để làm bất ngờ cho nó có cơ hội
vỡ òa trong hạnh phúc...
Yêu xa...
Nỗi nhớ còn có tên gọi
khác là nghị lực...
Theo Yume
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét