Lý do rau ngon
Có một anh nông dân đi làm lúa thuê.
Trưa hôm nay anh về nhà ăn cơm, thấy món rau xào rất
ngon, liền hỏi vợ:
- Rau xào hôm nay sao ngon thế?
- Chẳng giấu gì anh, hôm nay có hai người mua chung
một miếng mỡ lợn, trên đường đi qua nhà mình đã mượn dao để chia. Sau đó em rửa
con dao dính mỡ lợn vào chảo rồi lấy nước đó nấu rau, nên rau mới ngon như thế
đấy.
Anh chồng nghe xong, tiện tay tát cho vợ một cái và
mắng:
- Tại sao không rửa vào vại nước để mà ăn mấy ngày?
Vợ uất ức chạy sang bên cạnh mách tội của chồng với ông
chú. Chú nghe xong quát tướng lên:
- Đánh thế hãy còn nhẹ, sao không rửa dao dưới ao, để
chúng ta cũng được ăn?
Bói tuổi không đúng không lấy tiền
Có người hỏi thầy bói: “Ông xem tôi sẽ sống được bao
lâu?”.
Thầy bói tính toán một hồi lâu:
- Ông thọ lắm, phải sống đến 94 tuổi.
Người
nọ lại vặn:
- Có thật sống đến 94 tuổi không?
Thầy
bói trừng mắt:
- Tôi xưa nay chưa từng nói láo. Nếu ông không sống
đến 94 tuổi mà chết trước thời hạn đó thì lúc chết cứ đến đây vả vào mồm tôi.
Dốt mà đòi đeo kính
Anh nọ dốt đặc cán mai. Thấy ông già bà cả mang kính
xem sách, anh ta cũng muốn bắt chước nên ra chợ hỏi mua một cái.
Chủ hiệu kính đem hàng ra cho anh ta chọn. Anh ta
đeo kính vào, lấy cuốn lịch mang theo ra xem, xem xong lại bảo chủ hiệu cho
chọn đôi khác.
Chủ hiệu chiều ý, chọn cho anh ta 5-6 đôi, nhưng đôi
nào anh ta cũng không ưng ý. Chủ hiệu bèn chọn một đôi tốt nhất trong hiệu đưa
ra. Anh ta đeo vào, lại lấy cuốn lịch ra xem, vẫn lắc đầu chê xấu.
Chủ hiệu lấy làm lạ, liếc thấy anh ta cầm cuốn lịch ngược
mà xem, sinh nghi, liền hỏi:
-
Sao đôi nào cũng chê xấu cả?
Anh
ta đáp:
-
Xấu thì bảo xấu chứ sao. Kính tốt thì tôi đã xem chữ được rồi.
Chủ
hiệu nói:
-
Hay là ông không biết chữ?
Anh
ta đáp:
-
Hỏi buồn cười thật. Nếu biết chữ thì đã không cần mua kính.
Sửa gà trống
Một người tới tiệm sửa đồng hồ hỏi:
- Xin lỗi, ông có phải là thợ sửa đồng hồ giỏi nhất
vùng này không?
- Phải, ông cần gì?
- Tôi muốn mời ông tới nhà xem giúp con gà trống nhà
tôi. Từ mấy ngày nay nó toàn gáy sớm hơn mọi khi cả nửa tiếng đồng hồ.
Thách đánh trống cấm
Sau một thời gian làm mõ, Xiển thành đầy tớ hầu điếu
tráp cho chánh tổng. Một lần, lão chánh tổng đi chơi xa, Xiển theo hầu.
Đến làng nọ thấy có một cái trống mặt to bằng cái
nong, hai thầy trò lấy làm lạ quá, vào xem. Có 10 người cũng đang bàn tán về
cái trống đó, trên tang trống có đề chữ “trống cấm” nên chả ai dám lại gần.
Bỗng Xiển lớn tiếng:
- Có ai dám đố tôi đánh cái trống cấm này không nào?
Một người cười:
- Ðến cố tổ nhà anh sống lại cũng không dám đụng đến
nữa là anh.
Xiển một hai cam đoan là đánh được, không sợ gì cả.
Trong số đó có một người buôn bán giàu có, trong túi sẵn tiền, cho là Xiển
khoác lác, ngứa tai lắm, bảo:
- Anh đánh được đủ ba hồi chín tiếng tôi sẽ cho anh
năm chục quan tiền.
Xiển nói:
- Năm chục chả bõ, ít ra cũng phải một trăm.
Người kia bằng lòng, bảo:
- Ðược, anh không làm được đúng như lời nói thì phải ở
đợ không cho tôi mười năm.
Hai bên làm giấy giao kè, có một người đứng tên làm
chứng.
Xiển bắc thang, vác dùi trèo lên, dang thẳng cánh nện
đủ ba hồi chín tiếng. Trống kêu vang cả tai, nhức cả óc. Vài ba người nhút nhát
sợ liên lụy vội tháo lui. Chiếu theo giao kèo, Xiển bắt người kia phải giao đủ
số tiền.
Nghe trống đánh bất thình lình, dân làng kinh ngạc, lũ
lượt kéo nhau ra đông như hội. Lý trưởng tay cầm hèo len qua đám đông, bước vào
đền quát tháo ầm ĩ. Xiển ra trước mặt lý trưởng vái chào rồi gãi đầu gãi tai
nói:
- Dạ trình ông, tôi là khách qua đường, thấy cảnh làng
ta trù phú, thấy đền ta linh thiêng, nên có năm chục quan tiền trước để hầu thánh
sau hầu làng. Nhưng vì không biết làm thế nào gặp ông cùng tất cả dân làng
được, buộc lòng phải đánh vài hồi trống, xin các ông đánh chữ đại xá cho.
Thấy có món tiền lớn, lý trưởng cùng hội đồng chức sắc
thích quá, bàn nhau hãy trích ngay ra mười quan làm bữa chén đãi ông khách hảo
tâm.
Nói khoác gặp nhau
Có một anh đi làm ăn xa, lâu ngày về làng. Bà con đến
thăm, hỏi anh ta đi xa thế hẳn biết nhiều chuyện lạ, xin kể cho nghe.
Anh nọ được dịp nói khoác:
-
Tôi được thấy có nhiều cái lạ lắm, nhưng lạ nhất là có một chiếc thuyền, dài
không lấy gì mà đo cho xiết. Có người 20 tuổi đứng ở đằng mũi bắt đầu đi ra
đằng lái, đi đến giữa cột buồm thì đã già, râu tóc bạc phơ. Cứ thế đi, đến chết
vẫn chưa tới lái.
Trong
làng cũng có một anh nói khoác nổi tiếng, nghe vậy liền kể ngay một câu chuyện:
-
Như thế đã lấy gì làm lạ. Tôi đi rừng thấy có một cây cao ghê gớm. Có một con
chim đậu trên cành cây ấy, đánh rơi một hạt đa. Hạt đa rơi xuống lưng chừng gặp
mưa, gặp bụi rồi nảy mầm, đâm rễ thành cây đa. Cây đa lớn lên, sinh hoa, kết
quả, hạt đa ở cây đa đó lại rơi vãi ra, đâm chồi, nẩy lộc thành nhiều cây đa
con, đa con cũng như cây đa mẹ lớn lên, sinh hoa kết quả, lại nẩy ra hàng đàn
cây đa cháu. Cứ thế mãi cho đến khi rơi tới đất thì đã bảy đời tất cả.
Anh
đi xa về nghe thế gân cổ lên cãi:
-
Làm gì có cây cao thế. Chả ai tin được.
Anh
kia cười ranh mãnh:
-
Ấy không có cây cao như thế thì lấy đâu ra gỗ mà đóng chiếc thuyền của anh?
Bậc thầy nói khoác
Vùng nọ có tên nhà giàu lúc nào cũng vênh vang tự đắc
cho là trong thiên hạ không ai lắm của và thông minh bằng mình.
Một
hôm nhà có giỗ, khách được mời lại phỉnh phờ làm gã nhà giàu càng kiêu hãnh. Ðể
chứng thực trước mọi người đang ăn uống, hắn cho đầy tớ đi gọi một người nghèo
nhất trong làng đến bảo:
- Nhà ngươi hãy kể cho ta nghe một chuyện gì mà ta cho
là nói khoác, ta sẽ cho nhà ngươi nửa gia sản và gả con gái cho. Bằng không,
nhà ngươi phải đi ở không công cho ta suốt đời.
Anh nhà nghèo đứng nghĩ một lúc rồi xin kể: “Có một
cái nhà tranh bị cháy, thật là lạ, cột nhà cháy hết mà không cháy tranh”. Mọi
người nghe đều cho đó là chuyện nói khoác, nhưng tên nhà giàu bảo: “Khoác lác
gì, chuyện ấy bình thường thôi”.
Anh nhà nghèo bèn xin kể chuyện thứ hai: “Chắc ông đây
cũng như bà con đều biết vợ tôi chết cách đây đã 2 năm. Năm qua, hai con tôi
cũng chết. Hôm vừa rồi vợ tôi sống lại về thăm tôi và bảo tôi, nếu thong thả
thì đi thăm hai con. Tôi đi ngay, vợ tôi liền chắp cho tôi đôi cánh và bảo tôi
bay đi. Tôi bay lên trời. Ðiều kỳ lạ là tôi thấy hai con tôi đều mạnh khỏe và
giàu sang…”.
Nghe đến đây, tên nhà giàu chen lời vào, hỏi:
- Thế anh có gặp cha ta không? Chắc cha ta cũng sống
nhàn hạ lắm nhỉ?
Anh nhà nghèo vẫn thủng thẳng kể tiếp: “Vợ tôi bảo tôi
hãy ở đây vài ngày với vợ con. Vừa lúc đó ông thân sinh của ông chạy ra. Ông
thân sinh của ông thong thả lắm, chỉ làm công việc giặt giũ quần áo cho vợ con
tôi thôi”.
Tên nhà giàu nghe đến đây giận tím mặt:
- Ðồ lếu láo, mày đúng là thằng nói khoác.
Quát xong hắn biết là dại mồm, song biết nói sao, đành
phải chia đôi gia tài và gả con gái cho anh nhà nghèo.
Đệ nhất ‘chém gió’
Có một anh giàu rất sành về khoa nói láo. Những câu
chuyện anh ta bịa ra thần tình, khéo léo đến nỗi nhiều người đã biết tính anh
ta rồi mà vẫn mắc lừa.
Nhờ cái tài ấy, anh ta nổi tiếng khắp vùng. Tiếng đồn
đến tai quan. Một hôm, quan đòi anh ta đến nha môn, chỉ vào chồng tiền và một
cây roi song to tướng để trên bàn:
- Ta nghe đồn anh nói láo tài lắm, lâu nay thiên hạ bị
anh lừa nhiều rồi. Bây giờ anh hãy bịa ra một chuyện gì lừa được ta thì ta
thưởng cho ba mươi quan tiền. Trái lại, anh không lừa nổi ta, thì sẵn chiếc roi
song kia, ta cho anh ba chục roi.
Anh nói láo nghe xong, gãi đầu gãi tai, bẩm:
- Lạy quan lớn, đèn trời soi xét. Quả bấy lâu nay con
mắc tiếng oan, con có nói láo bao giờ đâu ạ. Nguyên con có ông tằng tổ đời xưa
đi sứ bên Tàu, đem về được một bộ sách nói toàn chuyện lạ, con xem thấy hay hay
đem kể lại nhưng chẳng ai tin, cứ bảo rằng con nói láo…
Câu trả lời gợi tính tò mò của quan. Quan liền bảo:
- Thế à? Vậy anh có thể cho ta mượn xem được không?
- Trăm lạy quan lớn… Ngài xá cho, vì con làm gì có
sách ấy. Con nói láo đấy ạ.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét