“Nhôm đồng,
dép nhựa, nồi hỏng, chậu vỡ đem đổi kem que nào…”- Tiếng rao giàu âm điệu, lũ
trẻ con bắt đầu líu ríu chành chọe nhau làm xáo động cả trưa hè.
Như đã thành
lệ, mỗi buổi trưa bọn trẻ con chúng tôi lại tụ tập ở rặng tre gần bờ ruộng với
lích kích đủ thứ, sắt vụn, nhôm đồng phế liệu chiến tranh cùng nồi niêu, xoong
chảo hỏng, háo hức vừa chơi bi vừa ngóng chờ người bán kem. Anh bán kem thùng
khăn vắt vai, dáng điệu tất bật như ông hàng phở tươi cười đon đả “Cứ từ từ”. Đứa
nào mặt mày cũng nhem nhuốc bám đầy bụi bẩn, mồ hôi lấm tấm cứ thế cầm que kem
mút chùn chụt, tiếng là kem nhưng chẳng có gì ngoài bột, đường trộn lại cho vào
khuôn lạnh, vậy mà đứa nào cũng thích, rủi thời hôm nào gặp trời mưa hay vì lý
do nào đó anh bán kem không đến là cả bọn mặt buồn xo, hụt hẫng, hôm nào không
có sắt vụn, nài nỉ mẹ tiền mua kem không được là lăn đùng ra nền nhà, khóc lóc,
quẫy đạp hờn dỗi.
Kem que chỉ
bột, đường và đá ăn mãi cũng ngán, chủ cơ sở mới nghĩ ra cách xay nhuyễn mãng cầu
xiêm, mít chín trộn vào tạo thành những que kem sinh tố vàng óng tỏa mùi thơm
phức cho vào thùng, loại kem này chỉ dành cho mấy đứa con một hoặc nhà giàu,
chiều hè nằm thả trâu trên vệ cỏ nhấm nháp que kem nghe tiếng sáo diều vi vu
thì còn hơn tiên cảnh. Thương cho mấy đứa nhà nghèo hoặc đông anh đông em chỉ
biết chấp nhận ăn kem đá loại hai nhìn những que kem sinh tố vàng ươm mà thèm
nhỏ dãi…
Nhà con Thúy
đông anh em nhất, tất thảy bảy đứa, mỗi đứa hơn nhau không quá một tuổi, mỗi lần
ra đường lúc nhúc như đàn gà con, mũi dãi lem luốc. Đông con, mẹ nó lại đau ốm
luôn vì sinh nở nên cuộc sống lúc nào cũng túng bấn, thiếu trước hụt sau, mỗi lần
nghe tiếng rao Thúy bưng bát tô đi trước đàn em líu ríu theo sau, thằng cu Ky
nhỏ nhất cứ nằng nặc đòi ăn kem sinh tố. Con Thúy vét cả bốn túi chỉ được mấy đồng
tiền lẻ không đủ, thằng bé lăn đùng ra đất khóc váng lên, quẫy đạp, con Thúy la
mắng không nổi đành lẳng lặng lau nước mắt. Anh bán kem không còn lịch sự hồ hởi
nữa, gương mặt lạnh tanh, vô cảm như thùng kem đá sau xe…
Lần đầu tiên
trong đầu óc non nớt trẻ thơ tôi manh nha những ý niệm về cuộc đời và số phận,
tôi lẳng lặng đổi cho nó que kem sinh tố lấy que kem đá, nhìn thằng bé gặm kem
sồn sột trong lòng trào lên niềm vui nho nhỏ, chỉ thế thôi mà ngày hôm sau đến
lớp cả bọn trêu ghẹo, gán ghép, ức không chịu được…
Vì nhà nghèo
nên con Thúy chỉ học hết cấp hai phải vào Sài Gòn làm nghề may kiếm tiền phụ
giúp ba mẹ rồi lấy chồng ở hẳn trong đó. Bẵng đi gần hai mươi năm hôm nay mới
có dịp gặp lại, nó vẫn xinh đẹp, vui vẻ như ngày nào, hình như cuộc sống đủ đầy
không làm cho nó già đi… Nó dẫn tôi vào quán kem sang trọng cạnh bờ sông với đủ
loại ánh đèn màu nhấp nháy, vừa ăn vừa tán gẫu, nhìn ly kem với đủ loại phụ gia
thực phẩm cầu kỳ với mức giá ngất ngưởng tôi khẽ chặc lưỡi “đi toi bài tản văn
mày ơi!” khiến nó cười ngặt nghẽo. Lần đầu tiên trong đời được nghe tiếng cười
trong trẻo của nó, lanh lảnh hồn nhiên như vọng về từ tuổi thơ yêu dấu, cả hai
cùng lặng lẽ nhìn vào khoảng không vô tận… Giá mà lúc này có chiếc vé khứ hồi
cho chúng tôi được quay về tuổi thơ!
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét