Cứ một thế hệ
ra đi, một thế hệ khác lại chào đời. Đến khi đặt lưng xuống đất, đừng cho rằng
mình mất mát gì cả. Dòng sông cuộc đời có cạn kiệt, thì mây mới nặng hạt để ban
mưa.
Cuộc sống vốn
dĩ vẫn được thắp lửa đều đặn bằng những khoảnh khắc. Khoảnh khắc không cho phép
ta hạnh phúc mãi mãi hay khổ đau dài dài. Nó chỉ đơn giản là giọt nước tinh
khôi bé nhỏ rơi tõm xuống dòng sông cuộc đời. Ngọt có, cay có, đắng có... mỗi
giọt đều thấm tháp vào tâm hồn ta, cho ta biết vỡ òa sung sướng, cho ta biết
bùi ngùi, rạn nứt. Cuối cùng chúng hòa vào nhau thành một dòng chảy muôn màu
xuyên suốt một đời người.
Khi thành
công ta giở lại những tháng ngày khổ tâm vật vã;
Khi thất bại
đắng cay, nước mắt nhạt nhòa, ta lại mở "chiếc hộp kí ức" lưu giữ những
khoảnh khắc để biết mỉm cười và tự an ủi: "À! Mình đã từng hạnh phúc như
thế đó!"
Mỗi khoảnh
khắc bước qua cuộc đời mỗi con người đều để lại một dấu chân: nhẹ bỗng hoặc gồ
ghề; thư thả hoặc vội vã... đều chạm đến những suy tưởng của mỗi chúng ta, in hằn
mãi mãi.
Khoảnh khắc
đẹp đẽ nhất có lẽ là giây phút thế giới đón chào một sinh linh mới. Tiếng khóc
mạnh mẽ gửi đi tín hiệu cho muôn loài: "Tôi đã có mặt trên đời, tôi sinh
ra không chỉ để tồn tại, mà còn để 'sống' ''. Hình hài đỏ hỏn được nâng đỡ dưới
những bàn tay yêu thương và giọt lệ tuôn tràn niềm hạnh phúc: "Ôi cái sẹo
này ở cổ sao giống ông nội nó thế!", "Đôi mắt một mí, chà, nó y chang
bố nó không sai một nét..."
Những đứa trẻ
- điểm xuất phát của chúng là nơi bố mẹ dang rộng đôi tay đón một nửa giọt máu
cả mình vào đời. Mỗi con người - điểm xuất phát của ta là lúc song thân đem đặt
xuống đất, xuống đường đời trắc trở, để ta tự bập bễnh kiếm tìm điều kì diệu
trên hành trình dài dằng dặc.
Khi những đứa
trẻ bắt đầu cầm bút, chúng chưa thể hiểu: Sách vở sinh ra để làm gì? Chữ
"O" tại sao tròn như quả trứng gà? Tại sao chúng phải tập đọc khi
hai, ba tuổi đã bập bẹ biết nói?... Nhưng rồi đến một thời điểm nào đó, khoảnh
khắc chúng nhìn cái bảng điểm cuối kì và nhận ra tên mình bị lãng quên tận cuối
danh sách ấy, chúng bắt đầu tự vấn bản thân, lòng hiếu thắng trỗi dậy dần dần
cho chúng biết thế nào là cạnh tranh trong một "thế giới lớp học" bé
nhỏ.
Lớn lên một
chút, cái nắp giếng dần mở ra để chúng ta biết môi trường đấu tranh không bao
giờ bị giới hạn, không bao giờ là bé nhỏ, trừ khi ta xem thường nó. Một phút hụt
hẫng thất bại để ta học cách sẵn sàng đón nhận những vỡ vụn tiếp theo mà không
hề sờn lòng. Để biết thành công không đồng nghĩa ta là thiên tài, để biết mọi
việc diễn ra không êm ả như ta nghĩ, mỗi mảnh thành công là mỗi mảnh ghép Lego
chỉ dành cho những người chịu chơi. Và để biết lắm lúc thất bại cũng không hề
hà gì, thất bại là những nấc thang mang sự tăng tiến của kinh nghiệm. Để biết
khoảnh khắc vỡ òa trong hạnh phúc ta vẫn không quên quãng thời gian vật lộn với
cuộc đời, vậy mà ta vẫn có gia đình, bạn bè ở bên ủng hộ, nâng đỡ.
Và, dọc theo
những năm tháng thanh xuân mơn mởn của tuổi trẻ có nhiệt huyết, có cống hiến,
có vấp ngã, có vinh quang... Nhưng khi nhìn lại, không ít người trong chúng ta
sẽ nhận ra mình còn chưa có một mối tình vắt vai. Tuy nhiên, ai mà chẳng một lần
thổn thức, chẳng một lần lỡ nhịp trái tim vì một ánh mắt dịu dàng, một nụ cười
trao duyên, một cử chỉ cuốn hút! Cũng sẽ có người đối mặt với khoảnh khắc phải
giật mình khi nhìn lại những vết sẹo sâu quá cố trong lòng. Mặc nhiên, người ta
chần chừ trước những lời ngỏ "Tim anh còn chỗ cho em nữa không?".
Loay hoay một hồi, hồi tưởng quá khứ một hồi, đau đớn thêm một hồi, rồi cũng
vòng vèo: "Tim anh mục rỗng, đau buốt...". Cuối cùng, tim cũng đóng cửa,
người dừng lại một chút rồi người cũng bỏ đi. Ta không còn gì. Cô đơn giữa dòng
người ta tự hỏi: "Kiếm được một lọ lem để đem về làm công chúa của đời
mình, thực sự khó đến thế sao?!"
Vậy mà trước
sau gì, ta vẫn phải tìm cho mình một người đồng hành trên chặng đường còn lại,
để kết thúc chuỗi ngày "ngựa con rong ruổi", nhào nặn bản thân thành
một con người có trách nhiệm hơn, đòn gánh hai vai cũng nặng hơn. Bạn biết đấy,
vòng tuần hoàn luẩn quẩn của mọi thế hệ con người là không nhàm chán. Khoảnh khắc
đón đứa con đầu lòng trên tay khiến con người ta già đi mà cũng trưởng thành
nhiều lắm. Sẽ có người thành ông, sẽ có người thành cha. Để người thành cha biết
bồi hồi, xúc động, nhưng niềm vui ấy còn được nhân lên khi nhận ra người làm
ông đó, trước đây cũng đã đón mình vào đời như thế...
Con người
càng sống dài dài càng cảm thấy kiếp sống nó bộn bề, chùng chình. Thế nhưng những
khoảnh khắc đầu đời còn tươi mới khiến ta giật mình và ngỡ ngàng hơn cả. Sau
này càng già đi, chúng ta ít nhiều không còn quá đỗi "nhạy cảm" với
những tình huống tương tự được lặp lại, mà xem đó như điều "tất lẽ dĩ ngẫu"
của cuộc đời. Thay vào đó, con người trầm tư hơn, dễ quên đi nụ cười, suy nghĩ
cũng nhiều hơn.
Khi cuộc đời
vẫn trôi đều đều và vương vất trong những gì thân thuộc của quá khứ, con người
lại mất thời gian để lục lọi, tìm về những dấu ấn khó mờ nhạt, mà nhấm nháp,
thưởng thức lại một lần nữa, để lắc đầu nuối tiếc, có khi lại một mình cười thầm...
Đến một lúc
nào đó, khi điểm xuyết trên mái tóc xanh là những sợi cước trắng, ta lại giật
mình. Sau này, mỗi ngày, phản chiếu trong gương luôn là mái đầu bạc trắng, ta
không lấy gì làm ngạc nhiên nữa. Đó cũng là lúc con người ta sống dần, sống mòn
trong bệnh tật mới biết dặn dò con cháu quý trọng sức khỏe; Cũng là lúc cho
phép trái tim nghỉ ngơi bình yên sau những tháng năm tưởng dài mà chóng vánh.
Đôi mắt qua ô cửa sổ tìm lấy một chút nắng ấm, quan sát dòng đời vô thường
ngoài kia, ánh mắt lờ mờ đầy suy tư níu lấy những chiếc lá thu rời cành, cuộn
mình theo gió, chao liệng, rơi xuống nhẹ nhàng, nhường cành cây cho một mùa lá
non xanh...
Cứ một thế hệ
ra đi, một thế hệ khá lại chào đời. Đến khi đặt lưng xuống đất, đừng cho rằng
mình mất mát gì cả. Dòng sông cuộc đời có cạn kiệt, thì mây mới nặng hạt để ban
mưa. Có những phút giây ta sống trong khổ đau, nhưng đằng sau khổ đau, ta lĩnh
hội được một bài học. Có những giây phút ta cho phép bản thân chìm đắm trong hạnh
phúc, nhưng rồi hãy nhớ cất giữ khoảnh khắc ấy trong ngăn xép ký ức của mình. Cất
vào cho cẩn thận, nhưng chớ nên cất kỹ quá, sau này còn có thứ để khoe với hậu
thế, chia sẻ với bạn đời, còn để lôi ra mà ôn lại, mà khóc, mà cười!
Suy cho
cùng, nếu nói cuộc sống không cần những khoảnh khắc là không đúng!
Kiếp người,
nếu êm đềm và bình lặng như một dòng sông, sẽ có gì đọng lại trong ta? Cuộc đời
sẽ không phải cuộc tìm kiếm những điều kì diệu, mà chỉ là chuyến du hành và
quan sát trong yên tĩnh. Điều đó, đồng nghĩa với một kiếp sống nhạt nhòa vô
nghĩa, một bức tranh mà người ta chỉ có thể chiêm ngưỡng một góc của dòng sông
bất động mà chẳng có gì sinh động, một dòng sông không có dòng chảy, sẽ không bồi
đắp được phù sa, không tưới xanh cành lá, không đổ về biển cả để hòa nhập với một
đại dương bao la mà dưới có lúc tĩnh lúc động, trên có lúc nắng lúc giông...
May mắn
thay, khoảnh khắc không phải là chiếc hộp bí mật sở hữu riêng mình một chiếc
chìa khóa. Trên hết, "Hãy biết sẻ chia khoảnh khắc". Như lời một nhà
văn nào đó "Mỗi con người không phải là một ốc đảo lẻ loi". Chúng ta
sống không thể thiếu đồng loại, trong lúc gian khó nhất cũng như khi hạnh phúc
nhất.
Nước mắt sẽ
khô dần khi có một bờ vai.
Niềm vui được
lan tỏa khi ta biết cách làm "lây lan" tiếng cười.
Nguyễn Hà Châu Anh
Mỗi ngày ta chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa, chọn những nụ cười
Ta chợt biết rằng
Vì sao tôi sống...
Sự hiện hữu của mỗi cá nhân trên cuộc đời này đó là sự ban tặng tuyệt vời của tạo hóa. Mỗi khoảnh khắc ta sống đó là duy nhất, vì thế hãy cố gắng làm sao để những khoảnh khắc ấy là độc nhất và khiến ta không phải nuối tiếc.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét