Cơn mưa chiều đưa con về miền ký ức
tuổi thơ xốn xang như những bong bóng mưa bồng bềnh trôi bên hiên nhà xưa cũ.
Nơi ấy có mẹ, có bà, có cu Tí, thằng Tèo và cả một tuổi thơ đầy gian khó.
Quê nhà những
ngày mưa gió ấy thật yên bình. Nơi ấy không ồn ào bởi tiếng còi xe, tiếng gắt gỏng
tranh đường, những bộn bề công việc hay sự kèn cựa để mưu sinh.
Mưa mát lành
trong đôi mắt trong veo của đám trẻ! Còn gì vui hơn khi cùng chúng bạn nô đùa
dưới mưa? Mưa đưa con về lại tuổi thơ ngỡ như chìm vào vùng cổ tích khiến con
thần mặt tiếc ngẩn tiếc ngơ một điều gì đó không bao giờ trở lại. Sao mà nhớ
quay quắt những tháng ngày xưa cũ ấy, những nỗi nhớ có lúc như mơ hồ nhưng có
lúc lại rõ ràng như vừa mới đây thôi.
Con nhớ những
sợi nhớ, sợi thương trong lời ru của mẹ. Con ước gì được rúc vào lòng mẹ với tấm
áo nâu sờn, cũ kĩ, những giọt mồ hôi ấm áp tình quê hương.
Con nhớ những
trưa thu yên ả, dáng mẹ gầy liêu xiêu trong tiếng hò bên triền đê lộng gió. Để
rồi chỉ nhìn từ xa, con đã nhận ra hơi ấm của mẹ, con nhảy cẫng lên chạy về
phía bóng dáng ấy và ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con dắt tay nhau cười rúc rích và
trở về nơi mái tranh nghèo sậm màu mưa nắng.
Con nhớ những
ô mạ mùa thu xanh mơn mởn, dáng mẹ lưng cong xuống ruộng cày. Đám bùn nức hương
gieo hy vọng để mẹ dãi gió dầm mưa nuôi chúng con.
Con nhớ khoảng
sân rộng nhà bà nội, nhớ những đồi sim tím ngát hương cuối làng, nhớ cả những
dòng sông êm ả, mềm mại như những dải lụa đào dịu dàng vắt qua làng êm đềm như
những bài thơ. Những điều ngọt ngào nhưng lại quá xa xôi.
Con lớn lên
cùng những câu chuyện cổ, những đêm ngửa mặt ngắm ông Thần Nông, đàn vịt trời,
và cả những cuộc phiêu lưu bắt đom đóm trong mưa…Hương mùa thu man mát, lành lạnh
khiến những đêm trung thu càng đáng nhớ hơn. Chúng con bận rộn để tự tay làm những
chiếc đèn ông sao cho riêng mình. Chỉ vài thanh tre với một ngọn nến nhỏ lung
linh vậy mà cũng khiến chúng con hì hục cả ngày trời. Mồ hôi lấm tấm, mệt nhưng
vui. Tình bạn trong nghèo khó, khắc khổ của đám bạn chăn trâu là tình bạn không
chút toan tính và trong sáng nhất đời con. Chúng con rước đèn, tùng rinh rồng rắn
qua khắp làng để rồi đứa nào đứa nầy mệt nhoài người nhưng vẫn đua nhau cười nắc
nẻ. Vậy đấy, trung thu nơi làng quê cũng mộc mạc, chân chất, và thảo thơm như tấm
lòng người quê. Lại một mùa trung thu nữa sắp về. Trung thu nơi đô thành dù có
đủ đầy và rực rỡ đến mấy cũng không bao giờ sánh được những trung thu yên bình
và ấm áp của làng quê, mẹ nhỉ? Chẳng thế mà những đứa con xa xứ chỉ biết mong
chờ ngày này để tìm lối về để lại được ngắm trăng quê yên bình, được núp mình
bên áo mẹ sau những mệt mỏi trong kiếp mưu sinh chốn phồn hoa đô thị.
An
Nhiên
Bụi thời gian có thể xóa nhòa đi tất
cả, nhưng những kỉ niệm tươi trẻ của tuổi thơ hồn nhiên mãi vẫn là một phần kí ức
sinh động và bất tử. Có lúc hồ hởi, có lúc trầm ngâm êm đềm và cũng có lúc nổi
loạn, nhưng tất cả những điều ấy đã trở thành một điều không thể thiếu để tâm hồn
ta tìm về lắm lúc yếu lòng. Nó chính là động lực để cho ta có thể sức mạnh
đương đầu với cuộc sống đầy phong ba bão táp này.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét