Vì em là con
gái và em cần được yêu thương thật nhiều để một ngày, em có thể trút đi lớp vỏ
bọc mà em đã cố tạo dựng để sinh tồn, một cách tự nhiên, nhẹ nhàng, nhé anh...
Anh cứ luôn
trợn tròn mắt mỗi khi em cười vô điều kiện, tức là cái điệu cười nghiêng ngả cả
mây trời được vang lên khi đang đi cùng anh, mà chẳng biết vì lý do gì em cười.
Em kể cho
anh nghe rất nhiều về những chàng trai, những cô gái em quen, họ yêu nhau rất
nhanh và chia tay cũng rất nhanh.
Em gọi điện
cho anh mỗi khi em buồn, nhưng em không bao giờ nói cho anh biết em đang buồn
chuyện gì. Em chỉ yêu cầu anh một việc đơn giản: “Hát đi!”
Mỗi lần anh
cùng em đi dạo, anh phải nhăn nhó, lẩm bẩm vài lời khó ưa thì em mới chịu khoác
thêm cái áo dài tay, thay cái quần dài hơn đầu gối. Để rồi cả quãng đường từ
nhà đến công viên, em trách anh khó tính, trách anh cổ hủ, trách anh…
Em thích ăn
kem, thích đi bộ dưới bầu trời đầy sao – những ngôi sao hiếm hoi thấy được vì
trời đất quá rộng, những ngôi nhà hay chung cư cao tâng đã che khuất gần hết
khoảng trời đêm.
Em hay nói rất
vội trong điện thoại mỗi khi anh chán vì thời tiết miền Bắc trong những chuyến
đi công tác xa, em đang bận việc gì đấy mà không thể nói rõ với anh. Em cúp máy
trước để lại anh với tiếng tút dài không câu xin lỗi.
Nhưng, anh vẫn
yêu em, bởi vì…
Em vô tư
trong xã hội sống không bị ràng buộc bởi những nguyên tắc. Muốn cười thì cười,
muốn khóc thì khóc kể cả ở giữa con đường đông người qua lại.
Chuyện tình
yêu của những con người ở đây nhanh như cái nhịp sống xã hội, đông đúc, bon
chen, nhanh chóng. Nhưng em vẫn cứ bước từ từ, có lẽ em đã ngầm yên tâm rằng…
em có anh.
Từ bé, em đã
được học rằng xã hội này rất nguy hiểm, đừng bao giờ cho người khác biết mình
đang nghĩ gì, nếu không em sẽ thua cuộc. Và thế là em cứ giấu cảm xúc của mình
vào trong, một cách khéo léo, tài tình. Có những đêm ngồi cạnh anh, vai anh ướt
át vì nước mắt của ai đó, nhưng… nếu anh hỏi em sẽ bảo nước mắt của sông Sài
Gòn chứ không phải của em.
Thời tiết
nơi em ở làm con người ta dần quên đi cách ăn mặc kín đáo của con gái. Con gái ở
đây chẳng cần khăn len, không cần áo bông và gấu bông để ôm ngủ vào buổi tối.
Em trách anh sao cứ bắt em mặc đồ dài nóng nực, nhưng em cũng chẳng bao giờ
không làm theo lời khuyên của anh. Vì em cũng biết anh đang làm điều tốt nhất
cho em thôi mà!
Đã có lúc
anh thấy em thật khác thường ngày, đó là những lần em khoác tay anh, đi bộ dưới
bầu trời nhiều đèn, lắm nhà cao tầng. Em bỗng thoáng buồn, lúc ấy anh có thể đọc
được nỗi lòng của em, có lẽ em đang ước gì có thể nhìn được bầu trời đêm đầy những
ngôi sao thực sự. Mỗi lần như thế, anh biết con người thứ hai của em đã xuất hiện,
dịu dàng, nhẹ nhàng, không ồn ã.
Em rất bận,
bận đến mức có lúc quên rằng em có anh. Em cười cả ngày với những người xung
quanh, nhưng khi ở bên anh, em rất dễ nổi giận. Rồi chúng ta cãi nhau, nhưng
sau đó anh giận chính mình vì tại sao lúc ấy anh không thể hiểu rằng em đã phải
gắng đeo mặt nạ cả ngày, bởi cuộc sống của em không bình yên như bao người
khác, bởi em từng nói: “Sống là phải có trách nhiệm với cuộc đời!”
Và rồi, một
ngày rất khác, em đến bên anh thì thầm: “Em mệt rồi, em cần một điểm tựa. Anh
cho em tựa một chút thôi nhé!”. Anh ngạc nhiên nhìn em và chờ đợi câu giải
thích. Em cười, nụ cười mà anh đã hàng nghìn lần thầm mong rằng em đừng cười
như thế nữa, những nụ cười gượng trong nét mệt mỏi: “Hôm nay là ngày cuối năm
mà, em sẽ cho phép mình nghỉ ngơi một chút bên anh, rồi sau đó… em lại trở về với
con người mình phải sống – khi qua năm mới!”
Anh vẫn nhìn
em, nhưng chỉ nhìn lén để em có thời gian nghỉ ngơi. Anh biết mình phải yêu em
nhiều hơn nữa. Vì em là con gái và em cần được yêu thương thật nhiều để một
ngày, em có thể trút đi lớp vỏ bọc mà em đã cố tạo dựng để sinh tồn, một cách tự
nhiên, nhẹ nhàng.
Để em nhận
ra rằng có thứ em không cần đề phòng, không cần gồng mình để đối diện – là tình
yêu của anh.
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét