Viết hồi ký
về đời mình là quyền của mỗi con người. Ai cũng muốn ghi lại những kỷ niệm buồn,
vui trong đời. Tuy nhiên cũng có những hồi ký tự thuật và những tường trình về
đời mình có tính cách thiếu khiêm tốn và đôi khi không gần gũi với sự thật lắm.
Ðiều đó dễ dẫn ta đi vào một thứ trận đồ bát quái tâm linh, không có thật. Tôi
rất ngại nói về mình mặc dù đã có nhiều cơ sở xuất bản trong và ngoài nước đề
nghị viết về một quá trình khá dài trong cuộc đời làm nghệ thuật của tôi. Cái
tôi đáng ghét (Le moi est haissable) nhưng cái tôi cũng có lúc đáng yêu vì cái
tôi đó biết mình và cuộc đời là một. Tôi yêu cuộc đời và cuộc đời cũng đã yêu
tôi. Ðó là niềm an ủi lớn trong cuộc sống này. Vì thế trong lòng tôi không có một
giây phút nào nuôi một lòng oán hận với cuộc đời.
Dù có đôi
khi nhân gian bạc đãi mình, và con người phụ rẫy mình nhưng cuộc đời rộng lớn
quá và mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi trong trần gian mà thôi. Giận
hờn, trách móc mà làm gì bởi vì cuộc đời sẽ xoá hết những vết bầm trong tâm hồn
chúng ta nếu lòng ta biết độ lượng. Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời
sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn.
Ai cũng biết
cuộc đời này là quý vì vậy ai cũng muốn ôm lấy mãi cuộc đời. Như đôi tình nhân.
Nhưng mà nợ trần không dễ, không dài. Rồi sẽ có phút chia lìa. Phút ấy không biết
còn ai nhớ ai nữa không trên mặt đất trần gian này.
Tôi đến với
âm nhạc có lẽ cũng vì tình yêu cuộc sống. Một phần cũng do một khúc quanh nào
đó của số phận. Thời trẻ tôi học võ và chơi những môn điền kinh. Sau một cơn bệnh
nặng kéo dài hơn hai năm do tập dợt judo với người em trai và bỗng nhiên muốn
bày tỏ một điều gì đó với cuộc đời. Tôi vốn thích triết học và vì thế tôi muốn
đưa triết học vào những ca khúc của mình. Một thứ triết học nhẹ nhàng mà ai ai
cũng có thể hiểu được như ca dao hoặc những lời ru con của mẹ. Triết học Việt
Nam có đó nhưng không được hệ thống hóa vì nó bàng bạc trong đời sống nhân
gian.
Tôi không
bao giờ có tham vọng trở thành một người viết ca khúc nổi tiếng nhưng đời đã tặng
cho tôi món quà ấy thì tôi không thể không nhận. Và khi đã nhận rồi thì mình phải
có trách nhiệm đối với mọi người. Vì thế tôi đã cố gắng làm thế nào để có thể
trong những bài hát của mình chuyên chở được một thông điệp của lòng nhân ái đến
với mọi người.
Vì có tình
yêu nên có âm nhạc. Vì có khổ đau nên có âm nhạc. Có hạnh phúc nên cũng có âm
nhạc. Do đó khi tôi viết lên một bài hát ca tụng tình yêu, hạnh phúc hoặc than
thở về một nỗi tuyệt vọng nào đó thì hình như tôi đã không mắc phải một lỗi lầm
nào cả.
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét