Có những lúc
nỗi buồn gặm nhấm con tim hằng đêm, gặm đến nỗi dù mệt nhoài vẫn cố gượng gạo vớt
vát cho bằng được từng khoảnh khắc đã trôi đi, đang trôi đi, sắp trôi đi…
Chiều tháng
Chín phố buồn thiu nằm khép mình ngơ ngác, bỗng thấy lòng mình hoang hoải nhớ
thương. Tôi lang thang trên ngõ nhỏ thân quen, chợt ánh mắt dừng lại ở ngôi nhà
nhỏ với bức ảnh của cô bé xinh xắn đang chập chững bước đi và dòng chữ: “Có những
khoảnh khắc không bao giờ trở lại…”. Tôi thầm nghĩ chắc là mẹ cô bé viết để
đánh dấu một ngày, một bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời của con gái… Tôi bỗng
thấy tim mình cựa quậy, nhức nhối khi nghĩ về những điều xưa cũ, những điều vừa
mới kịp xa. Nhớ… Và rồi cuống quýt muốn giữ lại cho riêng mình những điều chưa
tới.
Ngoái đầu
nhìn lại, thèm được lục tìm mớ kí ức bòng bong xưa cũ còn ngập ngụa trong trí
nhớ để gào thét, hét hò như thời xa xôi ấy. Biết rằng giờ mình chẳng còn trẻ và
đủ sức để làm tất cả những điều đó nhưng đâu có ai bảo rằng già thì hết mơ mộng,
hết nghĩ vẩn vơ. Cứ nhớ, cứ thương rồi bất chợt ướt nhòe đôi mắt khi mọi thứ bỗng
hiện về nguyên vẹn trong tim còn nhức nhối.
Có những lúc
nỗi buồn gặm nhấm con tim hằng đêm, gặm đến nỗi dù mệt nhoài vẫn cố gượng gạo vớt
vát cho bằng được từng khoảnh khắc đã trôi đi, đang trôi đi, sắp trôi đi…
Những dấu mốc
ngày thơ bé vụng về gọi tiếng “C...h…a! C...h...a” khi đang chập chững bước đi,
ngày đầu tiên bẽn lẽn theo mẹ đến trường trong tiết trời mùa thu nắng tràn khắp
mọi nẻo… Rồi ngày đầu vụng dại thương thầm, trộm nhớ cậu bạn học chung lớp mà
chẳng dám nói ra, cho đến mãi về sau
tình cảm ấy vẫn giữ kín trong lòng. Cho đến bây giờ, mọi thứ đã qua đi, nhưng mỗi
lần nhớ lại còn bồi hồi, xao xuyến đến lạ.
Lật giở từng
trang nhật kí viết vội trong những ngày cuối ngồi trên ghế nhà trường, nét chữ
run run, bịn rịn không nói thành lời, vẫn còn cảm nhận thấy hơi nóng hổi của giọt
nước mắt năm nào lã chã trên từng trang giấy… Đã qua rồi, qua lâu rồi cái thời
cảm xúc cứ bộn bề. Có khoảnh khắc nào trở lại, chỉ một lần thôi không?
Nhớ lần đầu
tiên rời xa vòng tay ba mẹ yêu thương mang ước mơ lên thành phố học đại học, bỏ
lại sau lưng những năm tháng ấu thơ êm đềm, chân bước đi nhưng lòng còn nặng trịu
nỗi lo.
Ngày mai con
đi, chắc mẹ buồn lắm… Đêm nào cũng nức nở đòi mẹ về quê, về với mẹ thôi, thành
thị xa lạ, ồn ào quá…Suốt những năm tháng đó, thèm cái cảm giác gia đình sum vầy
bên bếp lửa ngày đông, cùng nướng ngô, khoai, thổi phù phù và ăn ngon lành. Tất
cả cứ nhắc đi nhắc lại trong trí nhớ của tôi, nhưng để tìm lại thì dường như rất
khó.
Ngày tôi
khoác tấm áo cử nhận bước lên bục giảng nhận tấm bằng đại học 4 năm phấn đấu, mẹ
len lén lau nước mắt ở góc cây bằng lăng cuối sân trường. Vậy là từ giây phút ấy,
tôi sẽ thực sự vỗ cánh bay bằng chính sức lực của bản thân mình. Trăm mối lo chồng
chất, bộn bề… Lúc ấy, tôi bắt buộc phải lớn.
Sự khắc khoải,
nuối tiếc những chuyện đã qua đi như thế, chợt thấy mình cần những điểm tựa để
không khỏi chới với, nghẹn lòng. Hôm nay, khi tình cờ gặp lại người cũ trên con
phố ngày xưa hai đứa vẫn hay lang thang, cảm xúc chẳng như lần đầu tiên biết
rung động khi chạm mắt nhau… Thế đấy, dù
có muốn được tìm lại cảm giác yêu thuở ban đầu để biết rằng trái tim không bao
giờ già đi cùng năm tháng cũng chẳng được nữa.
Nức nở. Nghẹn
đắng khi biết rằng có những khoảnh khắc không bao giờ trở lại, dù có lục tìm
thì nó cũng chỉ tồn tại trong kí ức của mỗi người. Hãy nhớ rằng dù là niềm vui
hay nỗi buồn của quá khứ thì nó cũng đã từng là một phần trong cuộc đời mỗi
chúng ta.
Phong Linh
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét