Có
những mối tình dù đã trôi qua rất lâu rồi nhưng vẫn còn đọng lại trong tâm trí
mỗi người từng mảng, từng mảng ký ức. Đó có thể là kỉ niệm đẹp, nhưng cũng có
khi là một cơn ác mộng.
Phải
thừa nhận rằng em và anh quá giống nhau, chúng ta luôn trùng hợp một cách không
lý giải được. Hôm đó mình tình cờ gặp nhau ở phòng thi, em biết có người đang
chú ý đến mình nhưng do tính tự cao nên cứ giả vờ như chẳng thấy. Anh bất ngờ lắm
bởi anh vẫn luôn tự tin với vẻ bề ngoài của mình thì việc gây ấn tượng với một
cô gái chẳng có gì là khó. Có lẽ vì vậy nên anh mới càng có động lực để tiếp cận
em hơn, phải không?
Ngày
ấy em vẫn chỉ là một con bé còn non nớt nên chẳng mất nhiều thời gian, anh đã
nhận được cái gật đầu của em. Anh ngọt ngào và vui tính, không lúc nào ở bên
anh mà em có thể ngừng cười được. Mọi lời nói, mọi thói quen của em đều được
anh ghi nhớ rất nhanh. Em thích được ngồi sau xe, hôn lên vai anh rồi bất ngờ
vòng tay siết thật chặt để anh giật mình. Những lúc ấy chỉ cần nhìn qua kính
chiếu hậu, em có thể thấy anh đang mỉm cười, nụ cười ấy mãi mãi em chẳng thể
quên được.
Anh,
em luôn biết rằng tụi mình thật đặc biệt, và tình yêu của mình còn đặc biệt hơn
nhiều. Nó không quá êm đềm, cũng chẳng lắm sóng gió, chính anh và em đã tạo ra
những bước ngoặt, và nhờ vậy chẳng bao giờ thấy chán, thậm chí còn khát khao
hơn cả. Nhưng nào em có ngờ được lần đầu tiên ra mắt bạn bè em lại cũng chính
là ngày định mệnh.
“Anh
chưa đủ tự tin để đem lại hạnh phúc cho em, nên mình xa nhau một năm nhé!”
“Nhưng
em không muốn, tụi mình đang hạnh phúc cơ mà?”
“Một
năm sẽ là khoảng thời gian đủ dài để thử thách cả hai, anh mong em hiểu...”
Anh
là một chàng trai kì lạ, luôn để trái tim mình nghỉ ngơi không thời hạn nhưng lại
bắt lý trí hoạt động hết công suất. Những lúc tưởng chừng như đã chạm đến trái
tim anh thì ngay lập tức em lại bị đẩy ra. Lẽ nào vì mối tình đã qua rất lâu mà
anh không muốn mở lòng ra thêm một lần nữa sao?
Đêm
ấy em khóc, anh cũng khóc. Lần cuối ngồi sau xe anh mà sao quãng đường lại ngắn
thế này? Thời gian ơi, chậm lại một chút thôi, có được không?
Những
ngày đầu tiên là ngày dài nhất trong cuộc đời em khi mà mọi việc em làm đều
không còn anh bên cạnh. Em nhận ra mình không còn cười nhiều nữa, em nhốt mình
trong phòng nhiều hơn và sợ lúc tỉnh dậy. Nhiều sự thay đổi đột ngột quá anh à.
Cùng một lúc chúng ập đến, dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng sao em vẫn thấy choáng
váng.
Hôm
nay trước khi đi thi, biết trước là sẽ làm bài không được, vẫn cứ nghĩ cũng giống
mọi lần thôi. Nhưng ngốc quá, làm sao có thể giống được khi mà giờ đây đã không
còn ai chờ em ở góc đường nữa, đã thôi không còn những lúc háo hức thi cho
nhanh để còn về đi chơi với anh. Em giờ đây lặng lẽ ra về, lặng lẽ lang thang
trên những con đường mình từng qua. Lại mưa anh à, trời thật biết cách làm người
khác đau, chẳng trách người ta hay nói "cô đơn" và "lạnh lẽo"
thường gắn liền với nhau.
Anh,
chắc chẳng có ai như tụi mình đâu nhỉ? Yêu nhau mà chẳng thể nhìn thấy nhau, chỉ
có thể cảm nhận nhau qua từng dòng chữ...
Có
lẽ em sẽ chẳng thể nhận ra mình vẫn đang sống trong ảo tưởng nếu đêm ấy không xảy
ra vụ cướp. Mất túi xách, hai mắt do va quẹt nên bị trầy giác mạc, em đau đớn
nhưng không dám khóc thành tiếng. Nén lại mọi nỗi sợ, em lao thật nhanh về nhà
và gọi anh. Giây phút giọng nói ấm áp của anh vang lên ở đầu dây, em mới òa
khóc nức nở.
“Em
thôi đi, sao em không biết tự lo cho mình vậy? Em cứ sống dựa dẫm như vậy mãi
à? Không có anh thì em có khóc vậy không?”
Em
sửng sốt, ngỡ ngàng bởi câu nói đáp trả. Trong em lúc ấy mọi thứ quay cuồng, chẳng
kịp hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình.
“Anh
nghĩ tụi mình nên chia tay đi, anh thấy mệt mỏi quá. Em không được qua nhà tìm
anh, nếu để anh biết em tự ý qua thì anh không tha thứ cho em đâu.”
Tiếng
cúp máy khô khốc lọt thỏm giữa màn đêm tĩnh mịch, chỉ duy mỗi tiếng khóc nấc
vang vọng mãi.
Khá
lâu sau ngày ấy, em mới quay trở lại được cuộc sống bình thường của mình. Nhưng
em không cho phép mình được quyền yếu đuối thêm một lần nào nữa. Mà có lẽ do
duyên số chưa dứt nên anh và em lại phải gặp nhau.
“Anh
cần gặp em có chuyện gì không? Khuya lắm rồi mà?”
“Em
ở với anh đêm nay nhé”...
Lại
thêm một lần nữa em ngồi sau xe anh với tâm trạng hoang mang, dằn vặt. Đến trước
cửa nhà anh, chẳng hiểu sao em vội quay ngoắt đi. Anh phát hiện, hốt hoảng gọi
cho em.
“Em
đang ở đâu, trả lời anh ngay lập tức.”
“Anh
không có quyền bảo em phải làm gì. Chào anh.”
Em
bước vội trong ánh đèn vàng vọt. Sài Gòn về đêm mùng một Tết yên ắng đến lạ thường.
Gió lạnh nhưng trái tim em vẫn ấm áp, để em nhận ra mình vẫn đủ mạnh mẽ để tự
quyết định cuộc đời mình. Em vẫn yêu anh nhưng điều đó không có nghĩa em chấp
nhận chỉ mãi làm một con rối để mặc anh điều khiển. Lúc buồn anh tìm đến em, vậy
những khi vui, anh ở bên ai?
Anh
à, mong anh hãy luôn nhớ một điều. Em là để yêu!
Theo Yume
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét