Tôi đã đọc ở đâu đó rằng:
“Hạnh phúc có thật nhiều khuôn mặt. Mỗi người nhìn thấy và yêu thích một
khuôn mặt hạnh phúc theo thẩm mỹ của mình. Có khi hạnh phúc ban phát đầy rẫy
những khuôn mặt màu mè, quyến rũ, chúng thỏa mãn nhu cầu của ta, để ta tin rằng
mình đang “đủ”, mình đang hạnh phúc. Song gương mặt mộc cuối cùng của hạnh
phúc thì rất ít người được nhìn thấy”.
Khuôn mặt mộc của Hạnh
Phúc! Có hiếm hoi tới mức mà ít người được nhìn thấy nó?
Một thời, gần khu tôi ở có
một trường mẫu giáo khá lớn. Mỗi sáng đi làm qua đó, tôi đều ước được nhìn thấy
ba cha con họ. Ông bố trẻ dù ăn mặc chỉn chu (theo kiểu dân văn phòng) nhưng vẫn
có nét gì đó khá bụi, khá phóng khoáng và hai cậu con trai nhỏ. Ông bố trẻ chạy
xe mô tô phân khối lớn và địu đứa con trai nhỏ chừng hơn 3 tuổi ở trước ngực
cùng đứa con trai lớn (có vẻ như không lớn hơn cậu em là mấy) ở sau lưng. Có vẻ
như ông bố trẻ vừa chạy xe đưa con tới trường vừa hát bài gì đó với hai đứa con
trai. Đứa bé trước ngực mắt ngước nhìn bố đầy ngưỡng mộ. Thằng anh sau lưng đập
đập bàn tay vào lưng bố. Có thể bé đang gõ nhịp cho bố hát. Những lần may mắn
được nhìn thấy họ, tôi đều có cảm giác là mình có thể “chạm” được vào cảm giác
đủ đầy của hai đứa con trai nhỏ cùng năng lượng và tình yêu tràn trề của ông bố
trẻ. Tôi cứ nghĩ, người đàn bà trẻ ở nhà họ hẳn phải đảm đang, hiền dịu và xinh
đẹp lắm (ít nhất là trong mắt họ). Giờ khi nhìn lại, tôi tin rằng hình ảnh ba
cha con họ là một khuôn mặt rất mộc, rất đẹp của Hạnh Phúc. Cho tới giờ này,
tôi vẫn thấy lòng mình ấm áp mỗi khi nhớ về họ.
Hình ảnh người đàn ông mỗi
sáng đẩy xe lăn đưa mẹ ra hít thở khí trời ở công viên Kỳ Hòa có phải là một
trong những khuôn mặt mộc của Hạnh Phúc? Ông hẳn đã phải ngoài 50, mái tóc nhiều
ánh bạc hơn đen. Cách mẹ con ông ăn mặc, cái xe lăn đời rất cũ mà mẹ ông ngồi
cho tôi biết rằng họ không hề khá giả, nếu không nói rằng chắc chắn ông phải
lam lũ mưu sinh mỗi ngày. Nhưng cứ nhìn cách ông khom người xuống tranh thủ vừa
đẩy xe, vừa có thể trìu mến bóp vai cho mẹ - cứ nhìn nụ cười móm mém của mẹ ông
khi ông vừa xoa bóp tay chân cho cụ vừa ghé sát tai cụ nói điều gì đó ngay dưới
tán cây mà ông và cụ ngồi mỗi sáng… tôi biết cả ông và mẹ ông đều đang thật hạnh
phúc với giây phút hiện tại. Trộm ngắm nhìn họ, tôi thấy lòng mình cũng nhẹ
nhàng hơn.
Khuôn mặt mộc của Hạnh Phúc
của chính tôi ư? Là thấy người hàng xóm tốt bụng bên tay phải nhà tôi mỗi lần
quét rác trước nhà là quét luôn cho cả xóm. Là biết mình may mắn được quen biết,
được làm việc với rất nhiều người không chỉ giỏi mà còn thật tử tế. Là cảm nhận
tia nắng sớm xuyên qua kẽ lá mỗi sáng tập thể dục về. Là thấy nắng thật vàng,
gió thật mát đùa nghịch với giàn hoa giấy ngoài ban công những sáng cuối tuần.
Là biết con trai đã về và đang ngủ trên lầu. Là biết con gái đã “hồi phục” sau
cú sốc tan vỡ mối tình đầu. Và chắc chắn là cả ly cà phê mà chồng pha cho tôi mỗi
sáng, hàng sáng, trong suốt nhiều năm nay…
Đúng thế. Tôi cũng nghĩ như
bạn. Khuôn mặt mộc cùa Hạnh Phúc có ở khắp nơi, xung quanh ta, trong cuộc sống
(nhiều khi có vẻ như không như ý) của ta. Chúng chờ đợi, mời gọi ta nhìn thấy
chúng, chiêm ngưỡng chúng và trên hết là trân trọng chúng. Phải chăng điều làm
nên sự khác biệt trong việc cảm nhận về cuộc sống của mỗi người chính là khả
năng nhìn thấy và trân trọng những Khuôn mặt mộc của Hạnh Phúc?
Theo Yume
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét