Sợ
một ngày em sẽ nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn, không chút yêu thương, không chút
ghét bỏ. Em nhìn anh như một người xa lạ, và quên hết những thương yêu đã từng.
Quên sạch. Sợ một ngày ta đi lướt qua nhau vô tình. Chào nhau bằng những lời xã
giao, mỉm cười bằng nụ cười giả tạo. Như là chúng ta đã thành người dưng. Như
là chúng ta vốn dĩ chỉ là người dưng. Là người dưng đó, anh à.
Gửi
anh, chàng trai từng yêu em rất nhiều và rất thiết tha.
Sáng
nay dậy sớm, lại chẳng biết làm gì, em mở Facebook, ngồi coi hết mớ hình cái sự
kiện tối qua anh tham gia. Chủ yếu là tìm xem anh đang ở đâu trong đống hình đó
thôi, anh à.Em thấy anh cười rất là tươi nhé. Thấy anh có vẻ rất là thoải mái,
vui vẻ nhé. Em có cảm giác là anh thực sự hoà được với mọi người rồi. Không còn
như trước nữa, lúc nào cũng tách biệt với xung quanh, tạo cảm giác thật khó gần
với mọi người. Em cũng mừng. Em vui vì anh dần phá vỡ được cái vỏ bọc do chính
suy nghĩ, áp lực của anh tạo ra. Sống thật nhẹ nhàng, mở rộng những mối quan hệ...
Trước
đây, em lo cho anh lắm, có biết không. Lúc nào cũng nhìn hình anh, thấy anh cười
thật gượng gạo, mắt có vẻ mệt mỏi, miệng cười mà mắt không có cười. Em cứ lo
nghĩ, phải khuyên anh thế nào, phải làm thế nào, thì anh mới hoà hợp hơn. Giờ
anh vậy, em cũng ít nhiều yên tâm. Hi vọng dần dần anh sẽ có những người bạn
thân thiết, gắn bó cùng trải qua những thăng trầm, cùng giúp đỡ, sớt chia, tâm
sự này kia. Thực tâm cảm thấy vui, vì anh vui, anh sống hạnh phúc hơn.
Chỉ
là...
Vẫn
có chút chạnh lòng lắm, anh ạ. Khi mà cuộc sống của anh dần trở nên đông đúc,
là khi em bị đá viu qua bên rìa, không còn dính líu, dù chỉ 1 tí xiu. Ngày trước
ý, anh từng nhiều lần nói với em, là ngoài em ra, anh chẳng còn ai cả. Còn bây
giờ, anh có rất nhiều, nhưng anh lại không còn cần em. Thật buồn. Lắm. Luôn.
Em,
vẫn cứ khờ khạo tin rằng tụi mình sẽ luôn là một phần trong cuộc sống của nhau.
Vẫn luôn ngớ ngẩn tin rằng tình cảm anh dành cho em sẽ rất khó để có thể đổi
thay. Tình cảm ta dành cho nhau vẫn cứ mãi hoài da diết và tha thiết như thế.
Em,
nhầm rồi, anh nhỉ. Em đã quá ảo tưởng trong cái thứ niềm tin phi lí rồi. Dẫu biết
mọi thứ rồi sẽ đổi thay, chỉ không ngờ anh thay đổi mau thế...
Là
anh, hết yêu em rồi. Là anh, không còn thương em nữa. Phải không anh? Sự thật
là vậy, đúng không anh?
Đau
lòng quá. Em cứ dối lòng mãi thôi. Cứ không muốn tin. Cứ hi vọng chỉ là anh quá
mệt mỏi với việc yêu đương thôi, chứ thực lòng anh vẫn còn yêu em lắm. Là em tự
dối gạt chính em thôi. Đâu thể trách anh...
Em
ở nhà, bệnh tật, ốm yếu, thèm khát được quan tâm, được yêu thương, được chiều
chuộng. Anh đi chơi, cười đùa rất vui, đàn hát rất vui, một chút gợn lo nghĩ về
em, lo không biết em ở nhà sao rồi, bớt bệnh chưa, một tí như vậy, cũng không
có, đúng không anh?
Thật
buồn.
Em,
thật tâm muốn buông bỏ lắm rồi. Nhưng mà em cứ lo, cứ sợ...
Sợ
một ngày em sẽ nhìn anh bằng ánh mắt vô hồn, không chút yêu thương, không chút
ghét bỏ. Em nhìn anh như một người xa lạ, và quên hết những thương yêu đã từng.
Quên sạch.
Sợ
một ngày ta đi lướt qua nhau vô tình. Chào nhau bằng những lời xã giao, mỉm cười
bằng nụ cười giả tạo. Như là chúng ta đã thành người dưng. Như là chúng ta vốn
dĩ chỉ là người dưng. Là người dưng đó, anh à.
Em
chẳng muốn vậy đâu, thật chẳng muốn vậy một tí nào.
Nhưng
biết làm sao được, khi tình cảm anh dành cho em, giờ chẳng còn gì. Khi giờ đây,
anh chỉ cảm thấy em là phiền phức. Khi mà một cơ hội để sửa chữa, anh cũng chẳng
cho em. Ừ thì, anh cũng ích kỷ lắm
Mà
em đâu thể trách anh hoài được đâu, tại tình cảm của anh nó dễ đến và dễ đi
thôi mà... Anh hết yêu em rồi, thì thôi, em níu kéo cũng nào được nữa...
"Khi
người ta không còn yêu nhau nữa
Câu
hỏi thăm cũng trở nên thừa
Sự
quan tâm nay trở thành khó chịu
Như
sợi dây nào níu giữ cánh diều bay..."
...
Là
khi, ai đó không còn yêu em nữa. Thì em có làm gì, cũng thành phiền phức với
người ta...
Thì
thôi, em buông tay anh ra nhé. Anh nặng vậy, lòng anh cứng nhắc vậy. Tay em yếu,
sức em có hạn. Không níu anh hoài được đâu.
Thì
thôi, ta xa nhau vậy...
2
năm, không biết em đang đứng ở đâu và đang làm gì, không biết anh như thế nào
và liệu anh có đang yêu ai...
Chỉ
là, 2 năm sau, nếu ta lại gặp gỡ nhau ở đâu đó, và nếu duyên phận vẫn còn. Mình
lại bắt đầu cho những dở dàng này, anh nhé.
Biết
sao được, ai bảo em dại khờ không biết nắm giữ yêu thương. Còn anh lại quá nhẫn
tâm quăng yêu thương đi mất. Mất nhau cũng bởi tại người, tại mình.
Thôi
vậy, tập quên anh từ giờ anh nhé.
Từ
em, cô gái đã đang yêu anh rất nhiều và quá đỗi thiết tha...
Theo Guu
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét