Hà Nội chớm đông trời trở lạnh. Cái mùa mưa phùn đổ nhẹ sáng
sớm hòa với sương mù như ảo ảnh khiến người ta thấy cảm giác cô đơn vô cùng
tận. Và bất chợt – lại một mùa xa anh... Em lại chợt hỏi lòng mình - Yêu anh -
em có ngốc không?
Yêu anh – em có ngốc không khi mỗi sớm thức dậy lại chăm
chăm check mail và chờ tin nhắn từ một nơi xa của một người chỉ biết làm đứa
con gái ngẩn ngơ như chạm vào bùa yêu của chàng trai phố núi?
Yêu anh – em có ngốc không khi chỉ lượn lờ trên những con
đường ta đã qua cũng đủ làm trái tim rộn ràng trống ngực, hít hà cái se se lạnh
của đầu đông và mỉm cười thật tươi như có anh bên cạnh?
Yêu anh – em có ngốc không khi ngồi hàng giờ trước máy tính
chỉ để ngắm hình anh và sợ rằng bàn tay kia rồi một ngày vô tình dắt tay một
người con gái khác – không phải em?
Yêu anh – em có ngốc không khi
dù chẳng hứa hẹn gì mà cứ một mình nghĩ về tương lai của hai đứa, của những
tháng ngày được xiết chặt bàn tay anh, được cuộn tròn trong vòng tay anh và
những thì thầm về tình yêu...?
Yêu anh – em có ngốc
không khi vẫn cứ nhớ mong một chàng trai mà đến 23h là dành cho công việc và
những cuộc gọi khẩn của sếp mặc sớm hay khuya?
Yêu anh – em có ngốc
không khi cho mình quyền hy vọng, chờ anh và tin vào những điều anh nói, mặc kệ
cho lý trí có biện luận đủ kiểu để phủ nhận em chớ nên yêu anh... và rồi con
tim lại có lí lẽ riêng của nó, em yêu anh?
Hàng vạn lí do và câu
hỏi khiến em nghĩ về anh và đôi khi là nghi ngờ cả chính mình. Gió đầu đông
không rít gào dữ dội nhưng đủ se để làm em chợt run lên. Cần lắm một vòng tay,
cần lắm một bờ vai và cần lắm một nụ hôn sưởi ấm trái tim em ngay lúc này anh
ạ. Hạnh phúc là dù xa anh nhưng trái tim vẫn luôn được sưởi ấm. Em sẽ chờ anh
về, đợi cái ôm thật chặt từ phía sau, nhớ giọng nói thì thầm bên tai – anh yêu
em - ngốc ạ!
Sưu tầm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét