Con đê dài hun hút như cuộc
đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ
đầu ra.
Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
- Đang lúc mát trời, nhanh
lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng,
râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm...
...Mộ mẹ cỏ xanh, con mới
hiểu: đời, lúc nào cũng phải nhanh lên.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét