Đã
bao giờ có ai hỏi bạn câu hỏi ấy chưa?
Một
câu hỏi có vẻ ngắn nhưng có lẽ phải đi cả một chiều dài cuộc đời mới biết đích
xác được câu trả lời. Câu trả lời đấy khó lắm. Phần vì mỗi người mỗi khác, phần
vì chẳng mấy ai dám trả lời thành văn, và cũng chẳng mấy ai dám trả lời thành
thật, và còn một loại nữa, đó là loại không biết mình đang sống chết vì cái gì.
Có
một ông quan nọ, đang có chiều hướng đi lên, nằm trong diện quy hoạch này nọ,
không may có bà chị buôn thúng bán bưng không may đổ bể, đến cửa nhà ông nhờ
giúp đỡ, lo sợ chủ nợ đến tìm. Tiền ông đầy, ông cũng chẳng tiếc, nhưng ông vẫn
xua chó ra, nói người làm ra khi cáo bận, khi cáo ốm. Ông sợ cái vẻ lam lũ khổ
sở của bà chị gái đáng thương kia sẽ bám bụi vào cái chân ghế của ông, dính bẩn
vào lý lịch của ông nhất là khi ông đang ôm mộng một cái ghế to hơn.
Ông
không nói ra đâu, nhưng ông đang sống chết vì cái ghế.
Chuyện
thật, chẳng phải ngụ ngôn. Thương ông!
Có
anh béo nọ, hay lắm, cứ hễ ngồi được vào bàn ăn 5 phút là anh ta chuyển chủ đề
sang Từ thiện. Anh ta nói hay đến lạ, nào là phải phát tâm thiện nguyện cho đồng
bào nghèo khó, nào là phải cúng dường tam bảo làm sao….Anh nói say sưa, sùi cả
bọt mép, nói thâu đêm suốt sáng được, miệng anh nói, tay anh gắp liên hồi. Tài
thật! Đám bạn nhậu há hốc miệng ra mà nghe, mà nuốt lấy từng lời vàng ý ngọc.
Anh kể đoàn từ thiện nào cũng có mặt anh, anh lôi ra bao nhiêu ảnh chụp anh
tháp tùng các ông lớn đi thiện nguyện như để dẫn chứng. Ấy thế mà khi thanh
toán hoá đơn cho nhà hàng, đố tìm thấy anh ở đâu. Bất quá thì khi không chuồn
được, anh hôm đau bụng, hôm quên ví, hôm cười trừ trống lảng.Cái đám há hốc miệng
kia móc hầu bao ra mà trả.
Anh
không nói ra đâu, nhưng anh đang sống chết vì cái danh “nhà từ thiện”.
Chuyện
thật, chẳng phải ngụ ngôn. Thương anh!
Có
một bà chủ nhà hàng nọ, lớn lắm, có cái tài kiếm tiền rất giỏi. Nhà hàng của bà
đông nườm nượp, kẻ đứng kẻ ngồi, đếm không xuể. Tiền bà đếm nhiều hôm mỏi tay vẫn
chưa hết. Một hôm đám nhân viên đến 1 giờ đêm chưa được về vì bà đếm thấy thiếu
mất 1 đồng xu, thiếu đúng 1 xu nữa là đủ 4 vạn đồng. Thiếu 1 xu ấy là chỉ được
3 vạn 9 nghìn mấy. Bà sẽ không ngủ được. Bà căn vặn từng đứa, mắt bà long lên
sòng sọc, mặt đỏ tía tai rồi cuối cùng 1 xu ấy tìm thấy dưới kẽ khuất của ngăn
kéo bà mới thôi. Lạ cái là cuối tuần trả lương cho đám thợ, thỉnh thoảng bà lại
quên mất, nên 100 chỉ còn có 90. Đám thợ hỏi, bà cãi bay, chửi bọn này bố láo,
bà mà lại thiếu tiền của chúng mày ah?
Bà
không nói ra đâu, nhưng bà đang sống chết vì tiền.
Chuyện
thật, chẳng phải ngụ ngôn. Thương bà!
Còn
tôi, 25 tuổi, bỏ làng bỏ nước mà đi. Dân làng kẻ chửi tôi tham tiền, kẻ trách
tôi hám danh chưa về. Chẳng phải, tôi đi tìm cái mà tôi thấy nước tôi chưa có.
Nước Nam nay có thiếu gì, xe đẹp nhiều đến mức tắc cả đường, nhà cao tầng nhiều
đến rách cả trời, gái đẹp nhiều đến mức rách cả báo mạng, thiếu cái gì mà thiếu?
Ấy mà có đấy, thiếu cái mùi thơm của sự tự do. Khi người ta ở giữa bốn bức tường
kín, không cửa sổ, người ta không ngửi được cái mùi nào khác ngoài cái mùi chật
chội, ẩm mốc của sự tù túng, và dần ở lâu trong đó, người ta quen, thôi không
kêu nữa. Tôi thấy ấy là nguy. Tôi chả mấy tin vào kiếp sau, nên tôi nguyện sống
cho trọn cái kiếp này trong TỰ DO.
Tự
do không phải là không bị giam giữ, tù đày như dân mình vẫn hiểu. Tự do không
phải là nghe nhạc to không ai nói, hói cả đầu không ai chê. Với tôi, tự do là
khi đít không bị dính vào một cái ghế nào cả, cổ không bị chĩu nặng xuống vì chữ
Danh, và tay không bị mỏi vì “phải” đếm tiền. Tự do là đi xuyên qua dãy phố
đông người khi trong túi không có xu nào hay trong túi có rất nhiều tiền vẫn thấy
bình thản, điềm nhiên. Tự do là không phải nói và làm những điều mình không muốn,
phải tung hô- phải theo đuổi những điều mình biết rõ là sai, là không có thật.
Ghandi,
nhà hiền triết, cha đẻ của đất nước Ấn Độ đã nói “Freedom is just the state of
mind” (Tự do chỉ là trạng thái của tinh thần) hay Janis Joplin, một nhạc sỹ người
Mỹ thế kỉ 20 nói rằng “Freedom's just another word for nothing left to lose” (Tự
do chỉ là nói cách khác là không có gì để mất).
Đúng
cả!!! Thường con người khi sinh ra và chết đi đều là tự do, chỉ có đoạn giữa
hai điểm đầu cuối ấy mà chúng ta hay gọi là đường đời, người ta lại hay vì cái
này hay cái khác, bằng cách này hay cách khác, tự đánh mất đi sự tự do đáng quý
của chính mình.
Tôi
không nói ra đâu, nhưng tôi đang sống chết vì TỰ DO.
Chuyện
thật, chẳng phải ngụ ngôn!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét