Chị lấy người đã qua một lần
đò, không hẳn để tìm một chỗ dựa, mà đơn giản chị thấy cô đơn, cần chia sẻ và
cũng vì chị muốn hợp lý hóa việc mong có một đứa con. Dẫu đã gần bốn mươi, chị
vẫn hi vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Ngót hai mươi năm tự lập,
bươn chải, giờ kinh tế của chị dư thưa, chị sở hữu tư trang chẳng kém cạnh một
cô gái sành điệu, hiện đại nào. Chị còn có một căn chung cư nằm tại khu đô thị
sầm uất. Còn anh, chẳng có gì ngoài hai đứa con gái riêng, mà anh phải nuôi một.
Theo anh về làm dâu, dẫu đã
cố gắng kiềm chế lắm mà chị vẫn cảm thấy đầu mình căng ra, các dây thần kinh dường
như luôn trong tình trạng quá tải, phải phát huy hết công suất.
Con gái anh học cấp hai, sắp
lên cấp ba rồi nhưng không biết làm một cái gì, tất cả đều đến tay anh và giờ
là đến tay chị. Đã thế mẹ chồng vốn đã già, cứ hay rền rĩ mỗi lần chị sai con
bé “Thấy khổ nhục chưa hả con? Bảo giữ mẹ mày lại thì không nghe”, “Giời ơi là
giời chị có để cho nó học không?”, may có cô em dâu họ nghe thấy thì bênh “Chị ấy
đảm đang, chăm bố con anh ấy béo trắng ra bà còn kêu cái gì. Nhà cửa gọn gàng mọi
nhẽ, con Nhí lớn rồi cũng tập làm đi chứ…” mà chị tí thì ứa nước mắt. Chưa kể
cô em chồng nhà ngay cạnh thi thoảng lại sang nghiêng ngó, chôm cái nọ chỉa cái
kia.
Chị tự lẩm bẩm “Cố lên, có
đứa con rồi sẽ lo tập trung cho nó, kệ hết, nhắm mắt cho qua hết”, nhờ thế mà
cũng khiến đầu óc, khuôn mặt chị giãn dần ra, không còn căng thẳng nữa. Nhưng
“liều thuốc” ấy chỉ nhiệm màu được hơn một năm, vì suốt thời gian đó chị cứ chờ
đợi rồi thất vọng khi mãi mà chẳng “hai vạch”, nghe các “chuyên gia” thì có thể
chị bị căng thẳng.
Tính toán mãi, chị bàn với
anh chuyển về cái chung cư của chị, vừa tiện đi làm lại riêng rẽ mẻ môi, tự làm
tự ăn, mẹ thì đã có anh cả với cô ở kề bên rồi. Anh ngần ngừ chút xíu nói hỏi ý
kiến mẹ, rồi dò xem ý con bé con ra sao. Nghe nói có phòng riêng, lại được lên
thành phố nó mừng vui rối rít. Anh ý nhị không nói cho con biết đó là nhà riêng
của cô, vẻ như nó cũng lờ đi chẳng cần biết đến điều đó.
Mặt nó cứ vênh váo, khiến
chị ghét con bé ấy quá thể, khi không lại phải nuôi thêm một miệng ăn không biết
điều.
Mà tầm tuổi ấy luôn thích nổi
loạn, ưa mạo hiểm, chị tặc lưỡi “Sao mình cứ để bụng chấp trẻ con thế nhỉ. Có
phải con mình đâu, kệ xác nó, lắm mồm nó lại ghét, bố nó cũng khó chịu”.
Song về đến đây, dần dà chị
cũng thấy tội nghiệp con bé, vì chưa có bạn nên đi học về toàn lủi thủi. Chị
thương nó con gái phải ở với bố nên cũng thiệt thòi, không có sự gần gũi. Nhiều
lúc thấy nó ngơ ngác, buồn bã, do anh cậy vợ ở nhà nên yên tâm, hay về muộn, rồi
gặp gỡ bạn bè, bù cho những ngày tấp tỏa với con.
Chị cũng rảnh rỗi, nên đi
làm về lại bày vẽ ra, lôi kéo con bé làm cùng. Chị như trẻ lại khi dạy nó những
trò thêu thùa tranh, khâu gối thời con gái hay mày mò. Chị dạy nó trồng cây ở
lan can chung cư…
Đôi khi chị nghiêm khắc mỗi
lần nó mải chơi, la cà cùng bạn mới hợp cạ. Chị không chửi bới, chỉ nhìn nó,
con bé cũng biết lỗi, nhất là chị không mách lại với anh, chỉ đe con bé, “Đừng
để cô nói với bố và cũng đừng để đến lúc cô mặc kệ con, muốn làm gì thì làm”.
Sau bận đó thấy con bé biết ý hẳn.
Hôm nó rủ bạn cũ đến chơi,
chị làm cho ít bánh, rồi chị nghe con bé nói với bạn, “May có mẹ nên tớ mới có
phòng riêng để ở, sướng lắm, đủ chỗ vui chơi, học tập, trường lớp khang trang,
thành phố có khác. Mẹ mới không ghê gớm đâu, may mà có mẹ”.
Thế rồi đúng lúc không ngờ
nhất thì chị biết mình có bầu, trong giây phút vui sướng chị cũng hồi hộp đón
nhận thái độ của con bé. Khi bụng chị lùm lên, nó ngó nghiêng ra chiều thích
thú. Dạo này nó không gọi cô xưng cháu nữa mà gọi cô xưng con “Con thích có em
bé lắm, con sẽ bế em, trông em cho cô nghỉ ngơi, đi làm đẹp…”.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét